- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TÔI ĐI. ĐẾN. NẰM XUỐNG VÀ MÀU CỦA SẸO

02 Tháng Giêng 20162:40 SA(Xem: 26910)


NHU QUYNH 2

NHƯ QUỲNH de PRELLE




Màu của sẹo

 

tôi đã nhìn thấy một màu hạnh phúc

của đời thường sự thật

hạnh phúc thì thật mong manh

như một cánh hoa

một hương thơm

hạnh phúc hiện thực là con trẻ

là tình yêu vĩnh hằng

 

 

tôi nhận ra hạnh phúc là màu đỏ

của máu

màu tím của những vết thâm

hằn sâu của sẹo

sẹo của tình yêu

sẹo của thời gian

sẹo của bất hạnh

thịt da nào cũng như nhau

bầm dập nào cũng đớn đau

 

tôi còn tin hay không về hạnh phúc

khi con tim có lúc yếu mềm

có lúc chai sạn

nhưng tôi phải sống

không phải vì ngày mai

không phải vì tôi

mà vì những đứa trẻ

chúng hồn nhiên

trong sáng

 

tôi học lại về quyền con người

từ những trẻ thơ

để sống cho đúng mức độ của mình

của loài người

và sự thật là hạnh phúc luôn có máu thịt chia ra

không thể nào có hạnh phúc hư không

hạnh phúc trong màu lạnh của nước mắt

của đớn đau

chia cắt

của màu hận tím thâm sì

 

 

Tôi đi. đến. nằm xuống

 

và tôi đến với bầu trời

bằng chiếc cầu vồng

như một mặt trăng mỏng

đầu tháng

trôi đi trôi lại

cho đến ngày rằm

tròn trăng

 

và tôi chia tay mặt đất

để đến với những vì sao

của buổi sáng

lấp lánh trong ánh sáng bát ngàn ngut ngát

tôi không biết định vị nơi nào

ở đâu

trong tốc độ của nó

và tôi yên lặng

 

và tôi đi tìm cái chết của tôi

trong sự sống

trong những tái sinh

nảy mầm

trong mảnh vườn

trên ban công

bốn mùa nắng mưa

baõ táp

 

và tôi bắt đầu nhìn thấy

màu xanh của thẳm sâu

ký ức

của hiện tại

của cả những tương lai gần và xa xôi

như thì của ngôn ngữ

chia đi chia lại

thật là khó khăn cho trí nhớ suy tàn

 

và tôi bắt đầu nhắm mắt

không phải để ngủ

mà để vui cười

trong bóng đêm mịt mùng

của những tinh trùng

 

và tôi nằm xuống

trong hầm mộ

chả còn ai biết đến tên

trên mảnh bia mòn

 

 

 

NHƯ QUỲNH de PRELLE

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Chín 20231:30 CH(Xem: 5941)
Kể từ lần đó, chúng tôi quay trở lại và coi quán Eden như điểm hẹn hàng ngày. Thi thoảng, em sẽ đến sớm hơn tôi, vẫn dáng vẻ im lìm nhắm mắt hút thuốc không hề để tâm tới xung quanh ấy. Em thích những bản nhạc thê thiết vẫn nhả lời rầu rĩ ở quán. Lý do mới thật sự đơn giản làm sao.
12 Tháng Chín 20232:20 SA(Xem: 6809)
Ngủ đi. mênh mang suối nguồn / Ngủ đi. vợi nhẹ tâm buồn không đâu / Một bóng đời vút ảnh câu / Mà trần gian vẫn nhiệm mầu sắc không
12 Tháng Chín 20231:37 SA(Xem: 6163)
Phàm những gì người ta thích thì thường chòi mòi chốc mảy vì thứ ấy. Ví như người mê gái đẹp (thấy gái đẹp ai không mê, người nào nói không mê gái có mà hâm!), cô nào có vóc dáng lả lướt, ngồ ngộ, trang phục hơi sex đôi chút thì con ngươi như dán chặt vào đó. Lại có người thích chơi chim, mỗi lần nghe tiếng hót là như bị hốt hồn. Mỗi cách chơi đều có hội riêng, tập hợp những người cùng sở thích, chủ nhân của những quán cà phê vỉa hè cũng đã tận dụng cái sở thích ấy để mà câu khách. Trên cành cây có treo dăm ba lồng chim, bên ly cà phê mà tán pháo, tán cái vui dân dã của mình. So cọ con chim này hót hay , con chim kia đang bắt đầu thay lông. Và cũng từ đó, có nhiều kẻ tìm được khối tiền vì những trò chơi.
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 6340)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.
12 Tháng Chín 202312:14 SA(Xem: 7016)
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm / trên môi người hát ca / anh trở về yên ngủ / dưới cội hoa mai già
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 5890)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 202310:02 CH(Xem: 5660)
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng / Nghe gió cười khúc khích rượu tan / Mai chắc sầu in trên đá / Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.
04 Tháng Chín 20238:58 CH(Xem: 6973)
tôi gặp người lính già / trên chùa đồng yên tử / chốn rừng thiêng trúc lâm / trời đêm ... mưa mịt mù / người lính ngồi nguyện cầu / co ro dáng trầm tư / mặt xương gầy khắc khổ / mắt buồn sâu tâm tư
04 Tháng Chín 20238:52 CH(Xem: 4929)
Mùa thu này, nhà thơ Hoàng Hưng và phu nhân trở lại thăm Thủ đô. Ông có gọi tôi cùng tới studio riêng của họa sĩ Trần Lương. Giữa cơn hứng trò chuyện với họa sĩ, ông tìm đến “quốc hồn quốc túy” qua sợi thuốc lào Vĩnh Bảo, và tôi đã chộp được một hình ảnh của ông để rồi chợt thấm một nỗi buồn…
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 5677)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...