- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TRẮNG XANH

03 Tháng Chín 201512:00 SA(Xem: 28956)

ca phe sang 1
Photo by Dang Hiền



XANH 2

 

 

khi những ngón tay không còn theo đuổi những thanh âm 

phím đàn nghẹn ngào góc tối

cây tỳ bà bỏ quên bên vách tường và khóc

hoang vu  trăng xanh

 

khi những ngón tay không còn cầm níu

phím đàn buông bỏ đợi chờ

tôi về bên dốc gió

trỗi khúc thủy tinh

 

khi lời không kịp nói đã tắt giữa mong manh

cơn mưa xưa không kịp tối

em không bên tôi giữa đêm sao vời vợi

tôi còn gì trong lòng?

 

Khi chiếc ly rỗng không còn mang hợp chất nồng say trong suốt

tôi làm sao còn đong đếm tương tư?

chén rượu thề bồi chưa kịp uống

đêm xanh hút ánh trăng thừa

 

phím tỳ bà lã ngọn dây đàn đứt

con hồ ly xanh khóc suốt mấy mùa bạc mặt

ngón tay rời nhau mùa giông bão sau cùng

điệu kí ức cưu mang lời nguyền cuối

nghe mùa đi giữa lao lung

 

 

 

TRẮNG

 

đừng viết sau những bức tường, bạn nói

sáng nay tôi ngồi trong căn phòng màu trắng

nghe mùi ngọc lan

có con sẻ già đợi nắng 

bên hành lang

vuông cửa sổ hẹp lắm

chỉ vừa đủ nhìn

nỗi cô đơn của tôi

chỉ vừa đủ nhìn

hàng rào mùng tơi

sau hàng rào mùng tơi ngoài căn phòng trắng

cũng chỉ là

bức tường trắng

chơi vơi

 

 

TRẮNG 2

 

 

giữa đám hoa poppy rực rỡ như những đốm lửa trong bóng chiều.

em hiển hiện như cổ tích

giọt mật ong cuối cùng của ngày nắng

đã t a n l o ã n g từ lâu

anh cũng l o ã n g t a n từ lâu

trong những đôi mắt không màu

ngày xuôi trong tiếng gió.

bữa ấy anh đã đi qua tiếng nói em

tiếng hát em

bài thánh ca mệt mỏi đã tự vẫn sau bức tường cách âm

chúng ta đã không nghe thấy nhau đã lâu

các kí tự ngủ gục trên bàn phím

làm sao để đọc những tin nhắn của em

khi những kí tự k h ô n g c ò n d ấ u v ế t

ngôn ngữ đã được mai táng cẩn thận

và rằng tiếng cười không được ghi âm mỗi ngày

bữa ấy anh đã lướt qua ánh nhìn em

bằng bước chân ngày vĩnh quyết

gió liếm dấu mềm trên cát

xóa chung thân một cuộc tình

 

PHƯƠNG UY

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Bảy 201511:10 CH(Xem: 26773)
Ruben là một danh họa bậc nhất ở Mexico, ông lại yêu say đắm Isabel, cô người mẫu của mình. Ấy vậy mà ngược lại, cô nàng lại tỏ ra tình tứ với tình địch của ông, gã này chẳng tiếng tăm gì cả. Isabel vẫn hay gọi ông Ruben là “Churro” bé nhỏ của nàng. “Churro” vốn là tên một loại bánh ngọt, mà cũng là tên thường gọi của người Mễ cho những chú chó con nuôi trong nhà. Ruben lại cho đó là một cái tên gọi tuyệt vời. Bởi thế cho nên hễ có ai đến thăm nơi ông vẽ, ông lại hí hửng khoe: “Ấy, nàng lại sắp gọi tôi “Churro” đấy”. Mỗi khi ông cười, chiếc áo lót như muốn bật tung ra, bởi lẽ ông càng ngày càng béo ra.
07 Tháng Bảy 20153:38 SA(Xem: 31498)
LTS: Đông Duy là bút hiệu của Hoàng Kiếm Nam. Ông là nhà thơ, nhà văn, bên những sáng tác văn chương , ông còn có nhiều tác phẩm về hội họa và ca khúc, đồng thời cũng là nhà báo kỳ cựu trong làng báo Việt Nam ở hải ngoại. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những thi phẩm của thi sĩ Đông Duy Hoàng Kiếm Nam.
07 Tháng Bảy 20152:08 SA(Xem: 28463)
“ Bản quyền cho những công trình trí tuệ đã tự động có hiệu lực ngay từ phút đầu khi được sáng tạo mà không cần phải được xác nhận hay công bố. Tác giả không cần phải đăng ký, hoặc xin biên lai bản quyền (copy right) ở những quốc gia sở tại .
06 Tháng Bảy 20153:00 SA(Xem: 17971)
Ngày 4/7/1407, tại Kim Lăng, kinh đô đầu tiên của Đại Minh từ 1368 tới khoảng năm 1421, Chu Lệ hay Đệ [Zhou Li] miếu hiệu Thành Tổ (Ming Zhengzu, 17/7/1402-22/8/1424) họp triều thần, chấp thuận lời xin của “1120” kỳ lão xứ Giao Châu [An Nam] hơn hai tháng trước là “con cháu nhà Trần đă chết hết không người thừa kế…. Giao Châu là đất cũ của Trung Hoa xin đặt quan cai trị, để sớm được thánh giáo gột rửa thói tật man di.” (1) Hôm sau, 5/7/1407, Chu Lệ ban chiếu thành lập “Giao Chỉ Đô Thống sứ ti” [Jiaozhi dutong tusi], một đơn vị quân chính cấp phủ hay tỉnh [Provincial Commandery]. (2) Và, như thế, sau gần 500 năm tái lập quốc thống dưới tên Đại Việt—hay An Nam, từ 1164/1175—nước Việt trung cổ tạm thời bị xóa tên.
05 Tháng Bảy 20152:32 SA(Xem: 31203)
LTS_ Người Quân Tử là truyện ngắn trích từ Tầu Ngựa Cũ, tác phẩm văn học được trao giải thưởng văn chương 1961. Người Quân Tử và Áo Mới của Linh Bảo đã được Trung tâm Văn Bút Quốc tế / PEN International tuyển chọn là hai trong số 26 truyện ngắn hay nhất thế giới năm đó.
05 Tháng Bảy 20151:57 SA(Xem: 29446)
Linh Bảo là một tên tuổi văn học của Miền Nam từ những năm 1950s. Các tác phẩm của Linh Bảo được lần lượt xuất bản tại Miền Nam từ 1953 tới 1975. Chỉ có Mây Tần là tuyển tập đoản văn duy nhất được xuất bản ở hải ngoại (1981). Sau 1975, không có một tác phẩm nào của Linh Bảo được in ở trong nước.
02 Tháng Bảy 20153:15 SA(Xem: 32894)
Lửa cháy cao, kêu lốp bốp. Lão nhìn ngọn lửa hồi lâu và định sẽ đếm số tiền lần cuối cùng. Đây là ngọn lửa lớn nhất, cũng là thứ ánh sáng rực rỡ nhất từng ấy năm ở căn nhà này. Lưỡi lửa ăn vào gỗ, và cao lớn thêm. Cánh cửa ngập trong lửa, khói bốc nghi ngút. Ngọn lửa nuốt lấy ngôi nhà, cái miệng nó thật rộng, ăn cũng thật nhanh. “….” – Bất chợt lão gào lên. Giọng lão khàn đặc, mấy con chữ như bị tắc và gãy từ trong họng. Và khi lão gào thêm một tiếng nữa, chúng văng ra thành những cục máu. Mồ hôi lão nhễ nhại nhưng không phải vì nóng. Những giọt mồ hôi lạnh như nước đá. “Cướp…Ối giời ơi…Cướp…”
21 Tháng Sáu 20151:37 SA(Xem: 31126)
Mặc Đỗ nhà văn, nhà báo, dịch giả là một trong những tên tuổi của văn học Miền Nam trước 1975. Sau 1975, sang Mỹ tỵ nạn ở cái tuổi 58 còn tràn đầy sức sáng tạo nhưng anh đã chọn một cuộc sống quy ẩn, chữ của Mai Thảo. Mặc Đỗ gần như dứt khoát không xuất hiện hay có tham dự nào trong sinh hoạt cộng đồng văn chương ở hải ngoại -- [biển ngoài, chữ của Mặc Đỗ], thái độ chọn lựa đó khiến tên tuổi anh hầu như rơi vào quên lãng.
07 Tháng Sáu 20152:55 SA(Xem: 31044)
Lẩn thẩn với màu Sắc Bây giờ quá nửa đêm Có thể giữa ngày- và Lại đi trên đường dài
06 Tháng Sáu 201511:54 SA(Xem: 33811)
em và mùa hoa ngọc lan sót lại chỉ vài cánh mỏng so le thành phố bây giờ không còn những mái mây che những góc xưa bộn bừa