LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Lưu Mêlan là bút hiệu của Nguyễn Thị Nguyệt, sinh năm 1989.hiện sống tại Sài Gòn. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những thi phẩm của Lưu Mêlan cùng quí văn hữu và đọc giả Tạp chí Hợp Lưu.
TCHL
CHỮ
Đây là những hàng chữ
Mà chúng tôi đã học
Thế nhưng, tất nhiên, chúng khác.
Cùng là một ngôn ngữ
Nếu ghép ra từ muốn nói, chúng tôi không thể thốt ra
Nên chúng tôi chối từ,
để im lặng.
chúng tôi sống trong những thứ chúng tôi không thể sống
để sống chúng tôi như không sống
chúng tôi chuyển động, chúng tôi hoạt động
và chúng tôi chết.
nên chữ cũng
trở nên trong suốt
như không tồn tại, chúng là hiện vật hơn là thứ để nói
bất động hơn là được dùng, chúng chỉ, rốt cuộc, trang trí
trên mắt chúng tôi, trong họng chúng tôi, trong
những hàng giầy cũ cách xa khỏi người chết-
những người không còn ai nhớ ra.
Chữ, nơi đây, chỉ là cái kinh hoàng
Giữa những cái kinh hoàng
Dồn đống trong một vùng đất trống.
LŨ TRẺ
Chúng tôi nhặt được vài viên đạn dưới chân cầu
Chúng tôi cũng nhặt được hàng đống thuốc
Nổ
Chúng tôi còn thấy rất nhiều thứ khác, người ta đã để quên
Tại vùng này, tận trong hũng đất, sau những toa tàu hoả
Hư hỏng, đã bỏ không
Chúng tôi thường đi học
Băng qua đường tàu này
Rất gần, đôi khi chúng tôi thấy nó chạy tới
Như một con hổ
tiếng hú bốc khói trên đầu
Lũ chúng tôi cũng có thể lượm được vài thứ khác
Những thứ không thể biết rõ được
Nhưng chúng tôi thấy bình thường, chúng bị vứt bỏ
Dưới cái nắng chan chát, bạc màu và xỉn lại
Chúng tôi chơi với vùng đất bỏ hoang, rộng
Băng qua nó những khi vội vã
Và chơi khi chẳng có ai muốn nhìn thấy chúng tôi
Chúng tôi đôi lúc có thể chết vì những quả bom, mìn, lựu đạn
Chúng tôi chẳng quan tâm đến điều đó
Đường thì nhỏ, cắt ngang những bông hoa, đất sỏi của đồi núi, chòi canh và dê, cừu, bò
Từ xa trông nhỏ xíu.
Chúng tôi có thể coi đó là những chúng tôi khác
Chưa bao giờ tồn tại, chúng xa lắc chẳng gợi gì với chúng tôi về hiện tại
Con người hay tình đồng loại
Những gì xảy ra, được bưng kín như một vết thương
Không tiếng nói, chỉ có những hình ảnh
Càng ngày càng nhỏ lại.
Và chúng tôi càng ngày càng lớn lên
Có một khoảng trống đủ để chúng tôi biến mất với tất cả những điều đó.
Những Thứ Đã Chết
1.
Đây
Là lúc
Mọi thứ rã ra
Đây là lúc mọi thứ
Trôi dạt
Để cưu mang, để khai sinh
Để hủy hoại
Để phóng để chạy để tan tác
Đây là lúc mọi thánh đường
Không kẻ nguyện cầu
Không kẻ chối từ
Không kẻ khai tội
Đây là lúc để đi ra
từ giã
Mọi thứ giữa mọi thứ
Mọi thứ giết mọi thứ và tôi
Khoảng sáu tuổi
Đứng bên khung cửa sổ
Chơ vơ, không thể khép
Khóc và la hét và cô đơn và sợ hãi
Chính trong mảnh đất mình.
2.
Chúng tôi chỉ mới vài tuổi
Chúng tôi chơi những trò chơi không tiếng cười
Chúng tôi chạy trốn
Chúng tôi hỏi tội, và biết cảm giác có tội, chúng tôi học
tránh ánh mắt đe dọa và giận dữ
Từ gia đình.
Chúng tôi
có nhiều thời gian để
Vất vưởng ngoài đường, ngoài đồng, ngoài căn nhà
Chúng tôi ít khi đói
Chúng tôi không hay no
Chúng tôi cảm thấy quá rộng để hạnh phúc
Không có tiếng ru nào, những căn nhà nhỏ
Núp lẫn vào, che giấu nhau, những con hẻm khuất, những bóng cây râm
Những tiếng khóc và hét của con nít
Nhỏ hơn chúng tôi…
Những con mèo và chó
Những trái chín rụng, những trái còn xanh, xác của những loài bò sát nhỏ…
Những kẻ nhìn chúng tôi, cười hay lơ chúng tôi
Chúng tôi có tất cả
Đủ xa để không còn cần tình thương, yêu.
Chúng tôi đã chết.
Ngay khi chúng tôi biết cái chết
Chúng tôi cười
Có lẽ người lớn đã học cách chịu đựng như vậy
quanh chúng tôi
Và rồi họ có thể nói gì với chúng tôi
Để có thể xoa dịu điều đó, trong họ và trong chúng tôi?
Lưu Mêlan
- Từ khóa :
- Lưu Mêlan