heart attack
dưới bầu trời chó cắn (1)
người không sủa
và đoàn ma cứ đi
không có Zara nào
ngày xanh đã nói như thế
tôi đã nói như thế
khởi đầu là một cuộc cưỡng bức lợm giọng
trên đôi chân cáu bẩn
bọn người lùn
giữa háng
ghẻ hắc lào
nước đen ngập ngụa
phố nhà
đất. và đất không kịp thở
và biển nhốn nháo
vỡ đầu u mê
những luống cày mũi nhọn
biệt ly. ôi biệt ly (2)
khi ngày xanh hết nói
tôi vẫn nói
và biết loài người chết cách nào
từ những cơn đau ngực
hoàng xuân sơn
24 avril 2015
(1) Nguyễn Man nhiên
(2) ý gợi từ Bài Ngợi Ca Tình Yêu – Thanh Tâm Tuyền
một vài khuôn
cung trầm. dưới độ mi cong
sao che mắt nhắm
cho lòng mỏi mê
nụ hôn mở hé bao giờ
hơi run của chữ
hương mờ của câu
tại vì thần trí đâu đâu
lắng nghe trầm tuý rất lâu ngọt ngào
nghe từ hoàng hạc bích câu
nên hồn thơ dụi qua cầu mỏi nghiêng
tại vì tóc đổ rất mềm
ôm lầm lũi đi mấy câu
chợt tay không còn nghe nặng
phủi rơi trăng nước bên cầu
biên giới nằm trong miệng đắng
giờ này ông y ông phạn
đã tắt nhúm chữ khô bồi
để nghe buổi chiều rất láng
đi vào bộ dạng đôi mươi
không ngủ được. là khi không được ngủ
mở hai mắt ngó chằm chặm quanh mình
ngủ không được có vì tờ mộng rách
dạ thưa nường đồi núi chợt rung rinh
đuôi mắt khóc
trần gian ảo
một con nằm
hai con đứng
núi nhọn hoắc
xương mềm rục
triệu vết cắt
từng khúc ôi
thèm nhưng nhức
từng khúc ôi
vẫn còn đau đấy em ơi
hai mươi năm hơn hai mươi. thở dài
triều sông ngạ xuống mấy vai
nhánh sông nào đã thai hoài phục sinh
hoàng xuân sơn
24 mars 2015
can qua
ông già bảy choạc nhào dzô
thằng cu tí tô hô về nhộng
lỗi tại ai
lỗi tại mình
vả mặt mình mấy cái phất phơ ạch đụi
ruồi muỗi
chả thấm vào đâu
giống như đánh trộm nhau bằng cấu véo
không. đánh thực bằng gậy gộc chày vồ
nện chí tử
nện tới tấp dùi cui tá lả âm binh
tá lả miếu đình
rụi hỏa đầu lâu nhơn diện phừng phừng
những bộ đùi sau chiến tranh tự diễn hòa bình
lê la ngoài chợ
thương phế gắn anh dũng bội tinh
a mày còn ngụy trang ở lại
nhành dương liễu sao kờ-núp
tay đâu. hoan hô cuộc ban bố màu mè
chân đâu. chống đỡ ngô khoai hàng mã
mấy cái ngôi trời chúa đảng
không còn sao. còn? sao sao sao
sao rụng từng bầy
như hủi
hoàng xuân sơn
tháng tư -2015
lời nằn nì của cây. và gió
tôi có thời đã ngồi trên lưng gió
vậy mà cây đời
không hây nổi
miền ám ảnh của gió
ai đó đã viết
tự thời khuất mặt (*)
người thi sĩ cơ hội rao bán hàng cây cho giấc mơ
giấc mơ không có thực
chỉ có bàn tay buổi chiều
đẫm lửa
những u nần thân gốc
những mẹ già cơ cực
đấtđất. ôi đất làm sao
biển mặn
nuốt trọn luống bùn thu phân
cây vẫn nứt mầm
mọc lên. gió
gió có thực chan những chiếc bóng phơ phất
ngoài đường
trong hẻm tối
người thi sĩ ấy
nghe được tiếng gió ngoài liếp cửa (**)
mà không ngăn được
bước chân về
của mộng du
cây sẽ mọc
như mặt trời mọc
rưng rưng một triều hoa (***)
cây
hoa
gió. và em
buổi về nhiệt luyến
hoàng xuân sơn
22 avril 2015
(*) Gió Tự Thời Khuất Mặt – Lê Minh Hà
(**) gió u hoài liếp cửa
đêm đêm canh bước về
Nguyễn Thị Khánh Minh
(***) mặt trời mọc mặt trời mọc
rưng rưng mùa hoa gạo
Quách Thoại
- Từ khóa :
- HOÀNG XUÂN SƠN