- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Nơi Có Những Giấc Mơ Và Những Bài Khác

26 Tháng Giêng 20153:30 SA(Xem: 33292)

TranhDinhCuong-thieunuvatrang
Thiếu nữ và trăng - tranh Đinh Cường


NƠI CÓ NHỮNG GIẤC MƠ

Nơi có những buổi sáng vàng nắng lung linh

Em chạy đuổi tuổi mình

Mãi miết

Phía bên kia bờ phù du

Có gì là bất diệt?

Hay chỉ là nắng vàng ngập trong từng buổi mai lên?

Có một nơi nào chỉ có anh và em

Em không hình hài và anh chỉ là tên gọi

Ta mộng mị đời nhau

Mệt nhoài trong đắm đuối

Ảo hóa tình yêu thành giấc mơ trôi

Rốt lại nỗi đau là có thật trong đời.



 Nơi đó có giấc mơ

Cơn mê vùi của con dế náu mình trong cỏ

Rung sợi dây đàn làm bằng những lỗi lầm và ướp nỗi buồn lên đó

Tấu vang những ca từ tiều tụy nhớ mong


 Nơi đó em trôi giữa miên viễn thinh không

Biến thiên hình hài giữa trăm triệu sao trời vạn kỷ

Sợi dây đàn nỗi buồn và những ca từ tiều tụy

Là bản cầu hồn đưa tiển buổi chia xa...

Nơi đó tình yêu không là những bông hoa

Chỉ là những nụ hồng thui chột giữa đêm đen ảo giác

Chỉ là những nét kỉ hà khắc lên trái tim lầm lạc

Là những lỗi lầm đâm chết hết yêu thương.

Dẫu rằng lỗi lầm cũng là một phần tất yếu của yêu thương)

Nơi giấc mơ em có những cánh chuồn

Lặng thinh bao điều không ấp úng

Để một ngày gió tràn qua thung lũng

Anh là giấc mơ bình thản quay lưng mãi miết không về

Sau tất cả những tháng ngày mụ mị giữa cơn mê

Có những giấc mơ cuối cùng em cũng lơi tay đánh mất

Không phải bởi lãng quên mà chỉ tại bởi một điều rất thật

Có một giấc mơ là có thêm một niềm tuyệt vọng giữa cuộc đời (*)

Nơi đó em nhìn anh ra đi và nước mắt em rơi....

 

Phương Uy

P/s: Thơ Phan Tuấn Anh

 

NHỮNG SỢI BUỒN

 

Em sẽ không khóc nữa. Tình đã thành thiên thu.

Lối xưa không người đợi. Buồn như giữa sương mù.

Tình không là mây trắng. Chỉ tóc thời gian trôi.

Giữa một chiều bạc nắng. Tình theo gió lên trời.
 

Em sẽ không khóc nữa. Lá cuối mùa đang rơi.

Từng sợi dài phân hủy. Những âm thanh không lời.

Từng sợi dài câm lặng. Những bặt âm đêm thâu

Hóa mộng du tội lỗi. Như kí ức hoen mầu.
 


 

Em sẽ không khóc nữa. Ướt một bình minh xanh.

Sợi tầm gai hồi ức. Cũng không còn vẹn lành.

Giữa bình minh lừa mị. Em vẽ chân dung mình.

Trong mốc meo quá khứ. Lời buồn không âm thanh.

 

 

 

THẾ KỈ CỦA NHỮNG CƠN MƯA

 

 

Những nỗi niềm khô queo tận đáy

Cạn ngày

Còn lại gì giữa những kẽ tay?

Sợi buồn mang mang kí ức.

Không còn tình yêu.

Bởi tình yêu là những điều chưa chắc chắc là có thực

Thập kỷ của những cơn mưa.
 

Không cần biết hạnh phúc – hay niềm vui – hay cái sướng ( hoặc những gì đại loại như thế) đã chín hay chưa.

Tất cả hỗn mang bên thềm vực gió.

Những khuôn mặt cười – Những cánh dơi bóng đêm và những con châu chấu ma bay vật vờ không tọa độ.

Mộng du giữa trận tàn phai.

Không còn hứng thú để chờ đợi mỗi sớm mai

Bởi sớm mai, thực ra không phải là sự bắt đầu – xuất phát – hay khởi nguyên cho một cái gì mà chỉ là kết cùng cho đêm tối.

Chỉ là sự chuyển hóa từ thời – khắc – không – nhìn- thấy – mặt – trời sang thời – khắc - nhìn – thấy – mặt – trời.

Nhưng có ý nghĩa gì trong một bình minh mưa ngập lối?

Thế kỷ của những cơn mưa.


 

Không còn nỗi nhớ

Bởi nỗi nhớ chỉ tồn tại khi ta xác lập những thói quen

( Ràn rạt quất đau mặt người

Mưa kéo dài không câm nín)

Nỗi nhớ hình như cũng chỉ là sự ngưng đọng của tình yêu

Mà tình yêu thì vốn đã không hiện tồn, không rõ ràng như những đám mây mang điện tích.

Sự sợ hãi mọc mầm trên đôi cánh thiên di.

Nỗi nhớ có tồn tại bằng những li cà phê

Trong tin nhắn của em đến vào mỗi sáng?

Giữa thế giới dày đặc những ảo hình mị gạt

Nỗi nhớ được dán lên bằng những chiếc avatar như những chiếc mặt nạ cười đồng loạt như nhau.

Nỗi nhớ cũng chỉ là mộ địa của nỗi đau.

Thiên niên kỷ của những cơn mưa.


 

Không còn kỹ năng để viết nỗi một câu thơ

Bởi thế giới của tôi từ lâu đã mất đi ngôn từ và cảm xúc

Vui sướng buồn đau được thay bằng những icon cười nhăn nhở và lăn lộn

Âm nhạc, hoa hồng cũng mang mã số trên lưng.

Và em!

Cũng chỉ là những chuỗi kí tự được mã hóa hiện về từ cõi muôn trùng.

 

 

 

 

MẬT MÃ ĐÊM

Đêm khóa kín bằng nỗi đau nhật tỏa

Rạng ngày thiên thu

Mê lộ thời gian đóng băng mật mã

Đêm nắm tay đêm

Mục ruỗng nguyệt mù

***

Giấc mơ cài khóa

Nhốt anh ngoài bức tường tuyệt  vọng

Em lưu dấu nơi nào,

Trên ngọn đồi xưa hay dưới vệt đá sâu hun hút?

Anh vượt bao tầng mê cung

Vượt qua những bóng đêm không có thật

Chỉ thấy gió mang hình hài phế tích trôi mau

Đêm mang giấc mơ bức bối

Thượng tầng kinh thanh bỏng rẫy

Cơn khát mị ma

Cứa vào anh ngột ngạt vết thương sâu.

***

Đêm tóc trắng

Anh ngồi chờ kí ức gió mài mòn diệp lục đá

Mưa đổ mùa lên xanh

Giấc mơ mất ngủ

Thời gian mất ngủ

Tinh cầu mất ngủ

Anh trôi mình theo mật mã đêm

 

 

KHÚC XẠ ĐÊM

 

Đêm

Lấy tiêu bản cơn mưa

Cất vào trong chiếc hộp cũ kỹ

Bật liêu trai trong tiếng sáo vàng mùa

Ngồi nhớ ngày còn xem chú vịt Donal đóng phim ma mà quên đóng cửa

Biết rằng đã xa xưa…

***

Đêm im lặng

Nói chuyện với bức tường

Có gì ở phía bên kia giấc ngủ?

Giấc mơ màu tro nguội

Lạnh tâm tư

***

Đêm màu xanh lá cây

của ngọn đèn quả ớt treo trên tường

Cơn gió ướt nặng

Không thể cất cánh bay lên

Chỉ lùa lê thê trong căn nhà không cánh cửa

Bức ảnh hoen ố của ngày hôm qua

Rơi bên thềm giấc ngủ

Mang khuôn mặt của người đã chết

Trên bàn thờ

***

Những dòng chữ vay mượn

Chen kín trang giấy

Thể hiện một cơn nhức đầu lúc nửa đêm

Có nên im lặng

Cho một sự sợ hãi?

***

Thôi! Hãy cố gắng bước đến bên cửa sổ

Để nhìn thấy bình minh trong chiếc tổ đỏ ối đường chân trời

Hát câu ca về một miền tự do

Nơi cơn gió mang về cho anh mùi nắng thơm cổ tích.

 

PHƯƠNG UY

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 112534)
K hông còn gọi là vũ khí, một khẩu colt giữa điệp trùng AK chỉ còn để yên tâm biết trong tay có bạn giữa mịt mùng núi rừng không tìm ra lối đi
04 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 78317)
... D ạo ấy tôi là người yêu của lính. Ban đầu là thiếu úy thông dịch viên chiến trường, xong tụt xuống chuẩn úy Quân Trường Thủ Đức, rồi leo lên trung úy Quân Y, chặp sau đại úy Hải Quân, cuối cùng trở lại hàm thiếu úy binh chủng Thủy Quân Lục Chiến. [...] Mấy tay này, tiếc thay, chết như sung rụng. Tôi ôm nỗi buồn góa phụ cô đơn rên rỉ nhạc Trịnh anh nằm xuống sau một lần đã đến đây ...
02 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 111300)
l úc chúng mình cùng ưu tư chung một đoạn cuối tiếng ve rền nuối tiếc em lẩm cẩm hỏi về điều kỳ diệu của mùa xuân tôi vội nén lại một mùa xuân thất sủng...
01 Tháng Tư 201112:00 SA(Xem: 78837)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91571)
C on gái lớn của chúng tôi lấy chồng đã nhiều năm, có hai con. Ông bà thông gia theo đạo Phật. Ông là cư sĩ của một đạo tràng và ăn chay trường từ mấy chục năm qua. Vốn là một dược sĩ, nhưng ông lại nghiên cứu về đạo Phật và có bằng cử nhân Phật Học của trường đại học Vạn Hạnh, Saigon. Kỳ nào có ông đến giảng pháp lý là được nhiều người đến đón nghe. Chúng tôi không phải Phật tử thuần thành, nhưng mỗi năm cũng đi chùa mươi lần và ít khi bỏ lễ Giao Thừa trong đêm trừ tịch.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 97152)
T ôi sinh năm 1991 — năm Liên Xô tan rã, người bố quân nhân oai hùng của tôi phải rời quân ngũ vì có người thân vượt biên, hoen ố lí lịch trong sạch mấy đời bần nông của gia đình.
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 113559)
(tưởng niệm nhạc sĩ Nguyễn Đức Quang) đ à lạt của một thời mệt nhọc một thời chiến tranh đi qua tuổi trẻ việt nam những đêm thức trắng
31 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89538)
L ời tác giả : Viết Ký ức Hà Nội, tôi xem như là một sự đối thoại với Hà Nội, ba mươi sáu phố phường của chị Ban Mai. Cái nhìn của tác giả Ban Mai là của một người phương Nam về Hà Nội với nhiều suy nghĩ và ưu tư. Còn tôi, là cái nhìn của một người trẻ đã từng sống và học tập ở đây...
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 98974)
T ôi và nhà thơ Trần Hữu Dũng hiện lưu giữ khoảng 200 số tạp chí Văn, nói không phải “khoe”, đó là một số lượng không phải nhỏ. Có người gạ mua với giá cao, nhưng tôi không bán, bạn tôi tiến sỹ khảo cổ Nguyễn Thị Hậu yêu đồ cổ nói bán làm gì; dĩ nhiên có thể copy lại để lưu giữ, tuy vậy đọc bản chính vẫn sướng hơn.
28 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 120135)
Đ ời sống có khoảng nào cho riêng em Cho chiều nắng dịu dàng như lụa Tất cả lấp lánh sáng Tranh vẽ cũng cần màu nóng màu lạnh Em chọn màu bí ẩn mộng mơ...