Chẳng có gì ngoài mưa
.
.
.
.
có sự im lặng bên bậc cửa
nỗi buồn đang bị tru di ở đó
giấc ngủ thiếu chừng vừa kịp thở
em nghĩ gì xa xôi
có điều gì đó lấp lánh
cuộc sống lặng như sương đêm
và em biết
mưa đang nhạo báng môi mềm
cười khanh khách trong câm lặng
và em bảo
đó là cách mà giọt mưa giông giống nước mắt mà không có nỗi đau
em chẳng biết giấu đôi mắt vào đâu
giữa ngày buột rời nhau
như chiếc dây đồng hồ vừa tháo
chẳng có gì ngoài mưa
và giấc ngủ thiếu còn điều gì câm lặng
em tuột rơi nỗi nhớ
nghĩ gì mà xa xôi
Một đêm... mưa mùa đông
Không gian rộng lớn của siêu cảm giác
...được làm đầy với đêm tối
Nàng Thơ... như một sự sùng bái ảo giác
Đó là mỗi giọt mưa
nó tuyệt vời như lời sống bện chặt
Nàng thường đối chất với cảm giác
bối rối, trêu chọc, đề cao hay ngưỡng mộ
như sự run rẩy mây mù
cảm thấy như sắc đẹp
với khả năng siêu phàm
Nàng Thơ đứng quá giang trong mưa
tại phần đầu của đoạn đường
nối vào tôi chờ đợi
mà không có hy vọng của một chuyến đi.
Tôi biết mỗi giọt mưa của ngôn ngữ không tên
Giọt mưa là chuỗi các biểu hiện mệt mỏi,
nhưng hấp dẫn
Những hạt mưa chết rủa bởi tôi được ngâm qua
Và, giọt mưa nằm trên đường đứt gãy những hoạt động
Thực và Hư
Ảo và Mộng
nhưng nó rung với một điện sinh ra từ ý nghĩa trái ngược nhau
Nó là thời gian của mưa rơi.
Và hôm sau,
Một màn sương bao phủ tất cả mọi thứ,
và với ánh nắng mặt trời,
đã bắt đầu phát triển mạnh và kỳ lạ
Tôi cảm thấy vẻ đẹp của buổi sáng
Tôi có thể hiểu như thế nào là một người sắp chết đuối
Có thể cảm thấy một khát sâu dập tắt hữu thể.
Làm thế nào để thân không còn là nô lệ của người Thầy trong tâm trí
của mình
Tự do thả rơi bản ngã
Rơi vào tấm màn che của thế giới tự nhiên
thông qua một vẻ đẹp của một khối đa diện Platon và vĩnh cửu.
Như rơi từ đỉnh đèo
Có cảm giác của một hiển linh
hạnh phúc, sức mạnh được tạo ra bởi nó đã đi xuyên qua sự u ám
Chính xác như dòng hải lưu quen thuộc của ngư dân trên biển
Như mặt trăng của trái đất từ một đến hai bể đúc ánh sáng trên diện
tích của bóng tối, ấp lên mặt nước
Là sự đứng dậy từ quỹ đạo tình cảm
Phải vượt qua sự tràn ngập trong điều xấu hổ
Và lướt nhẹ sự mặc khải
ánh sáng u ám... đã đi xuyên
Tạo sức mạnh kỳ lạ của thời điểm
Như một sự nhầm lẫn thời gian
sự kết hợp run rẩy cùng của bóng tối, ánh sáng
và đổi hướng trong thời gian thật mỏng
Như là một cảnh quan tươi đẹp
để trong mắt một người mù
không còn phải hít phải không khí nhiễu loạn
Đêm... thật yên tĩnh
Sự yên tĩnh đang lắng nghe từng nhịp thở
Rất thực
Để rơi vào giấc mơ
Hình như không còn chỗ nào để chèn
giấc mơ vừa lội qua nước
đang đi vào ngõ hẹp
rồi em sẽ thấy
giấc mơ bị trật đường ray
lý lẽ và sự dung tục còn ở đấy
nhấp nhổm trên bàn tiệc
bên cạnh những cái móng ngựa vừa được nấu
ngàn dặm hồng hoang
tiếng lóc cóc còn lại trong hộp giấy
những chữ cái vừa va nhau
mùa thu vừa lăn vòng qua hiên mái
tự do như một bàn tay
viết vội những câu thơ dưới chân tường
trước khi giấc mơ tìm được chỗ trú
dưới nhà mồ
để ngủ
hình như không có chỗ nào để chèn
giấc mơ vào nhau
bên dưới làn mây xám
chúng nói với nhau điều gì đó thì thầm
rồi rơi
mùa mưa chưa kịp tan trước khi giấc mơ thất tán
Chiếc hài đi lạc
Thật ra
đã là nửa đêm
điều gì đó đặt hoàn hảo vào con số
qua chiếc hài kia của cô gái
vào khung hình mới
làm ứng cử viên cho cuộc thi hoa hậu thế giới
vào ngày hôm sau
dưới ngọn đèn màu
nhanh thôi
yêu thương dường như rất nhỏ
chiếc hài đi lạc vào vương quốc của cỏ
đựng đầy nụ gai
những ngôi sao đang thuyết trình về bản chất
những vòng xoay
mà quên dừng lại
như cậu bé đang cầm viên đá
ném về chú mèo ngoài kia
và sự im lặng
bắt đầu sau một tiếng gào
sự im lặng thấm vào những ngón chân
biến mất
ngoài kia
có chiếc hài đi lạc
rơi bên bậc tam cấp
và chờ
những con số hoàn hảo từ đôi mắt
có sự im lặng tàn nhẫn
nằm yên trong những chiếc túi da
Một nửa cho bài thơ
Chẳng phải nỗi buồn của người vị vong
bị suy di sau một cơn bão dữ
giấc mơ bạo động lấp nửa mặt mình
ngược đãi chuyến đi bằng những mạt ngôn
người muốn khai sinh
loài rêu đá
ở phía ghềnh xa
tiếng nói cười
những câu chuyện miệt mài tận con phố ngoằn ngoèo ngõ hẹp
những đôi mắt kẹt vào góc cửa
đặt quyển sách quyền thuật
cho nửa gương mặt đã rời
con phỗng
nhổ bật mưa dầm
và đặt tên mình vào khuôn đất
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ
- Từ khóa :
- THƠ NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ