MẶC NIỆM THU
ngày ngôn từ đã vỡ
tôi cố gửi đến em một nỗi nhớ
cơn bất lực tràn về
tiếng nói bị hút vào bóng tối trống rỗng
đêm loãng ra trong hỗn mang nắng
con thạch sùng ngồi hát lời tay
tiếng thét trong giấc mơ ngày úp mặt
mấp máy hình môi
những giọt màu vặn vẹo hổ phách
chốn mai phục của cơn buồn
phác họa nỗi đau không lời
chiếc não bệnh tật nở ra trong màu xanh giả tưởng
người đàn ông về nằm thu lu trên đám rêu
chữ thì thầm bị rỗng ruột
nỗi nhớ được trả lại
không thể gửi được gì cho nickname Người dùng Facebook
vỏ ốc vòng xoay
khai quật một cảm thức cũ giữa hình hài bài thơ cũ
niềm vui tan biến đã lâu
ngày thất lạc một bụi ố rách rưới
hài cốt ngôn từ được tẩm liệm
về cháy dưới mù sâu.
THẬP TỰ ĐÔNG
này là sáng bên này là tối
nhặt chiều vui khéo khéo lụa là
này hình dung bên này là tuổi
thuyền sông trôi nhấp nháy sao sa
Màu thân thể ngó chừng cũng cũ
có nỗi buồn đóng vảy hom hem
cơn co rút chảy tràn mộ chí
trận siêu sinh là chút êm đềm
đồi vĩnh hằng ngày chưa kịp hóa
sắc nguyên trinh không hẹn tháng dài
buổi mất ngủ già như quá khứ
cùng nỗi buồn thành chuỗi song thai
đẩy mùa thu đứng về cuối phố
nhẹ niềm vui chút chút xoa nhàu
anh thập tự vác mình qua đêm gió
lạnh ngàn ngàn nỗi nhớ lung sâu.
ĐỊNH NGHĨA
Bài thơ buồn bỏ chữ đi tu
em bỏ mặc tôi phương nào mải miết
mảnh vườn cũ rêu tàn phai chứng tích
trăm năm già trong tiếng hát hôm qua
Ngày đuổi bắt nhau giữa mùa chật hẹp
nhánh thời gian gầy guộc rũ thiên hà
để lặng lặng cho nỗi buồn an táng
để manh nha vô cảm khép mùa qua
sau quá khứ có những điều không thật
sau tình xa vô thời lượng lối nhàu
mở ký ức có nỗi buồn đã vỡ
với hình hài dụ dỗ nụ hôn đau
sau ký niệm có bài thơ chết yểu
sau bặt âm không một tiếng dư vang
anh đã để mặc anh mùa an nghỉ
để bài thơ một chấm lặng cuối hàng.
LẠI VỀ GÓC TỐI
có góc tối mùa thu gọi tôi về trú ẩn
cuồng phong xa
khi những con số đã nhòa đi ý nghĩa
chợt thèm một vòng ôm chính mình
cho những siêu độ song sinh
mùa thu chết đuối trong âm u
giọt nước mắt tử nạn được về chôn trong nghĩa trang hồi ức
co ro tiếng nói của những ngày mất mặt
cơn lũ đã phong tỏa các con đường
tiếng hát anh không thể tìm đến em
về suy kiệt nằm trong góc tối
hấp hối khúc cảm giác cháy khét
chờ tiếng kinh chiều
Ave Maria
vùng trời vỡ ra nghìn giọt sám hối
màu mây áp thấp lẫn vào quá khứ không có thật
anh chọn cho mình một tiếng đau trong bài thơ đã cũ
gió rú đuổi bắt mùa thu trên cánh thời gian
lạnh một sinh phần
tiếng nói méo mó thoát ra từ chiếc chân răng rưng rức mủ
tìm một chỗ ngồi cho ngày qua vốn chật chội trên trái đất này
giữa góc tối của mùa thu trú ngụ
nắng đã lìa cành trong chạng vạng siêu sinh
Phương Uy
- Từ khóa :
- PHƯƠNG UY