nó chạy trên các đầu
ngón chân như buổi sáng người ta
đưa tin về một người đã chết sau khi nhận huy hiệu
30, 40, 50 hay 60 năm nằm trong tờ báo thơ đang ngồi đọc phía
sau nhà
C uối
cùng, tôi cũng đến Phnom Penh. Phnom
Penh của Hậu, Phnom Penh của tôi trong trí tưởng tượng. Tôi đẩy xe hành lý qua
hải quan. Tôi chờ đợi những âm thanh náo
động bên ngoài như năm nào tôi về phi trường Tân Sơn Nhất. Hai cánh cửa mở ra. Hơi nóng ngột ngạt bốc
lên mặt. Tiếng lá cây rì rào xen trong
tiếng người nói nhè nhẹ khiến tôi bỡ ngỡ. Phi trường Phnom Penh vắng vẻ như
thành phố tỉnh nhỏ. Buổi trưa nắng
chói. Những cánh phượng rực rỡ nở trên bầu
trời xanh. Chúng tôi ra lề đường chờ xe
nhà đến đón.
Bài viết chỉ là hồi tưởng và
những kỷ niệm rất riêng tư với giáo sư Phạm Biểu Tâm, với tâm niệm khi viết là
làm sao vượt qua được cái tôi thường tình trong một bài tưởng niệm 100 năm ngày
sinh của một vị danh sư đã để lại những dấu ấn lâu dài trong Ngành Y của Việt
Nam từ thế kỷ trước. (Ngô
Thế Vinh)
Đ ây
là một trong những đảng cách mạng đầu tiên trong nội địa Việt Nam, qui tụ sự nối kết giữa giới học thức, điền chủ trung lưu và quân nhân do Pháp đào tạo, với mục đích giải phóng đất nước bằng võ lực. Chào đời vào
dịp Giáng Sinh 1927, Việt Nam Quốc Dân Đảng [VNQDĐ] hoạt động được hơn hai năm thì bị Pháp khám phá và hủy diệt sau nỗ lực bi hùng vào đầu năm Canh Ngọ (1930), lưu lại một gương sáng lịch sử “không thành công thì thành nhân.” (1)
T háng trước tiễn bạn thân bốn mươi năm về nơi yên nghỉ Tháng sau được bạn thân ba mươi năm gởi ra sở thất nghiệp Tiễn tình cảm nỗi buồn lây lất mãi Tiễn tình bạn lạnh như vết cắt không ngờ
Chết không hẳn là một điều bất hạnh Sống chưa chắc là một diệu kỳ nếu sống mất tiếng nói Nhưng em ơi sao anh vẫn không cầm được lệ tuôn Khi tiễn bạn bằng lời kinh Bát Nhã
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.