Tranh Phan Nguyên
LTS: Lê Văn Hiếu lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, thơ của anh ray rứt như những câu chuyện buồn trải dài từ rừng cao nguyên đến vùng sóng biển…Chúng tôi hân hạnh giới thiệu những thi phẩm của Lê Văn Hiếu đến cùng quí văn hữu và độc giả Hợp Lưu…
TCHL
NGƯỜI VỌNG BIỂN
*Tặng DP
Cuối cùng, tôi được em làm người hướng dẫn
Kịp thấy hơi thở ai đó mờ xa, ngàn năm chung thủy
Kịp thấy cô gái ngồi bó gối bên vệ đá u buồn đó là em
Kịp thấy ánh Trăng dát vàng trải dài trên Biển
U hoài cô đơn
Kịp thấy tiếng sóng neo đẩy tiếng cười còn rất trẻ
Gió đã thổi vào tim ta
Gió đã vén mái tóc xù xòa của ta, để mắt nhìn được rõ
Rõ về đâu, em biết không?
Tất nhiên, không phải rõ từng ngỏ ngách của con phố
Phố nào cũng như nhau
Tất nhiên, không phải rõ từng dấu chân trên cát
Cát đã từng phủ mờ ngàn vạn dấu chân
Tất nhiên, không phải rõ từng thân xác kia ngụp lặn phơi phóng
Mọi ráo khô rồi cũng tiêu tan
Rõ về đâu, em biết không?
Không phải rõ về mái tóc Tiên Cô ngàn năm buông xõa
Hình như rõ về vòm ngực em, đã từng dang tay, đã từng phập phồng hơi thở
Đã từng gấp gáp, đã từng buông lơi, đã từng rệu rã
Đã từng...
Đã từng về đâu ,em biết không
Hỡi người vọng biển
Lần theo tiếng vọng em về
Thả giấc mơ...
Lê Văn Hiếu
(Những ngày ở Nha Trang – 20/ 05 / 2014 )
TẠP ÂM
Ngồi xỏm mà về
Một hành trình dài hơn năm trăm cây số
Mắt lờ đờ chợt ngủ
Mặt gục lên đầu gối
Bà cụ nằm cong queo
Buông những tiếng thở dài
Bầu trời bình yên vỡ
Gã Tài xế
Quấn lấy một ma nữ
Núc ních nhạo những cuộc gọi
Của người đàn ông đang ngóng đợi?
Gã lưu linh
Tợp từng ngụm rượu
Đắc ý không để rơi một giọt
Mặt câng câng nhìn vào ký ức
Lâu lâu phác một giọng cười
Ngồi xỏm mà thức với ngày
Lắng nghe tiếng đêm không ngừng chảy
Gió bên ngoài muốn đóng băng tạp âm lại
Hình như trời chưa đông?
Lê Văn Hiếu
ANH NGUYỆN LÀM LÁ MỤC ĐỂ EM VƯƠN
Học từ anh để xuyên thủng bầu trời
Rẽ mây tìm về vầng Trăng khuyết
Học từ em qua giọt nước mắt
Mình đã gieo thấm đẫm nỗi đau đời
Học nỗi buồn
Ta lơ đãng đánh rơi
Cứ ngỡ tạo niềm vui
Nào ngờ rụi thiêu mạch nguồn cháy
khát
Bông hoa lay nghiêng rồi gãy gục
Ngọn gió lả lơi
Thổi buốt những lời tình?
Học viên đá bên đường cứ thế cô đơn
Ngậm ngùi Ngựa xe
Đi qua cả ngàn ngày mà chưa hề được
biết
Giữa đại ngàn xanh
Có vài cành cây chết
Chiếc lá em, anh
Sao cứ thở màu buồn?
Anh nguyện làm lá mục để em vươn
Làm hòn đá bên đường
Nhìn dòng ngựa xe mà hạnh phúc
Bầu trời biếc như chưa bao giờ được biếc
Chiếc lá xanh, xanh mãi đến vô cùng...
Lê Văn Hiếu
KHÚC ÁNH SÁNG
- Cho BP thương yêu!
Câu thơ tôi bốc lửa thiêu cháy từ lồng ngực ám khói ,lượn lờ vào không trung, bỗng dưng sinh ra hạt nước, gieo vào rẻo đất hoang hóa bên kia bán cầu, nảy nở một chồi xanh
Nảy nở một mầm thơ,tôi cợt, nảy
nở nòi thi sĩ, sẽ mọc lên cây Du Dương, và hát, khi bên này đầy nắng, bên
kia là khúc ru đêm
Những khúc ru ánh sáng, được tôi luyện từ âm vực bóng tối ,từ hơi thở khó nhọc, từ bước chân kiêu hãnh
Khúc ánh sáng , được cất lên bằng ngôn ngữ của vùng trời tự do, đa sắc... Sẽ thổi lịm mọi màu da, khúc ca vọng về nơi sản sinh hạt nước
Hạt nước được chưng cất từ nồng nàn tình ái, mang từ đỉnh núi xuống, mang từ nỗi nhớ về, mang từ giọt nước mắt?
Mảnh đất mãi quặn đau nức vỡ, câu thơ cứ chòi lên quẫy đạp
Và Thi Sĩ con nảy nòi khi còn
trứng nước, biết lắng nghe,biết giận hờn ,biết lặn sâu trong vùng trời âm
nhạc. Sớm nhận biết ngoài kia – bầu trời – đang dần thiếu những khúc ca ánh
sáng.
Lê Văn Hiếu