Mây nước - ành Nguyễn Hoàng Nam
KHÚC MƯA NIỆM CẦU
Anh níu lấy không khí và đặt vào trong buồng phổi
đêm hầm hập trôi về từ dòng dung nham thời gian
hớp cạn làm anh ngộp thở
mật nắng còn loang
Đêm gọi anh dậy từ giấc mơ ban ngày
giấc mơ thấy mình không ngủ
ngoài kia dưới cội đèn vàng
đám cỏ mang trong mình chất dẫn lưu đang dần héo rũ
khát một cơn mưa
Đã lỡ trách lầm con dế bội phản bỏ quên khu vườn xanh cỏ xưa
đã lỡ trách vùng lặng im vì không còn tiếng ve vờn bầy lá cũ
để cánh phượng đau thiết tha một màu ẩn dụ
đêm mê
Ngồi với hai bàn tay khô
nhặt từng giấc mơ
có giấc mơ trắng đến lạ lùng
có giấc mơ lộng lẫy như niềm hạnh phúc từ kí ức
những khuôn mặt bong ra từ giấc ngủ mỗi ngày
trôi lập lờ trên sông hay bập bùng trong lửa cháy
những khuôn mặt siết chặt đêm ngợp thở
Lội qua cơn nồng nả nắng mùa hè
giấc mơ mưa như một tấm gương nát vỡ
các mảnh vỡ gim sâu vào não
một suy nghĩ đau nhoi nhói
rằng dẫu ồn ào hay lặng lẽ
Chúng ta cũng đều cô đơn lướt qua thế giới này.
Phương Uy
THỊ TRẤN CỦA NHỮNG HÌNH THÙ TAN VỠ
thị trấn mất giấc ngủ trưa
hầm hập dung nham mê sảng mùa lá vỡ
lời hứa hẹn của cơn gió viêm xoang
không làm tan được sự hốt hoảng đặc sánh của bản tin thời tiết
màn hình ti vi loang loáng giai điệu
mùa hè và những bản tin vụn
vỡ ra trong sự tràn ngập
váng vất cơn động kinh của ngôn từ
bài thơ u uất nỗi tối tăm phần số
rủ nhau ra đi trong ánh sáng cháy đỏ
rồi tự vẫn trong lò luyện
không thể mang vũ khí trên hình hài ẻo lả lưu cửu
chờ ngày qua trưa
con chim lạc đường
trốn đại dương huyền thoại
hóa thân của nàng tiên cá
dập dềnh tiếng hát phù du
hoàng tử bé không trở về sau cuộc mất tích
sự hứa hẹn cũng là tội ác em biết không?
dư âm của mặt trời nấn níu trên hàn thử biểu
hoài niệm một gương mặt của lửa
nhảy múa trong bóng nắng dị mộng
chiều hè rớt từng giọt nóng trên tay
mùa đỏ lửa
người con gái ngày ấy về nhặt nhạnh cỏ úa
nơi có xác những cụm hoa chết khô khi xuân vừa qua
ám ảnh bởi mùa di tản của các cơn mưa
chưa kịp phục sinh cho lần khốn cùng sau cuối
những quả trứng nở ra âm âm tiếng ve
lật lọng cho một cuộc hấp hối
màu xanh của cơn giông trí nhớ mệt mỏi
vượt thoát khỏi đám mây ngụ cư
về giữa nồng nã màu hư ảo
bên sân còn loang dài vệt nắng
chưa phai…!
Phương Uy
MẶT TRỜI QUÁ KHỨ VẪN ĐANG TRÔI
Khi anh thức giấc lúc nửa đêm về sáng
Thấy mặt trời quá khứ đang luồn bàn tay ma muội vào giấc mơ anh bỏng rẩy
Đêm tuyệt vọng trôi
Con ong bầu không thể đo tiếng đập cánh vù vù
Con chim cất tiếng hót vào trong ngực âm u
Nỗi buồn đóng trong các hộp giấy
Trên đồng hoang
Lắng nghe tiếng bước chân của thời gian
Gõ nhịp trên hành lang đen mù nước mắt
Ngọn đèn hoài nghi nỗi cô đơn
Đêm vỡ tan hoang
Cơn đau phả hơi thở
Vào giấc mơ giật mình trốn chạy
Giọt nước mắt bật lên tiếng kêu thương thức dậy
Ngậm ngùi treo mình trên cành khô
Trong cầu vồng thanh âm lóe sáng...
Phương Uy
VỆT KÍ ỨC MƯA
Ngàn ngạt giữa ngày cơn mưa
Chiều mang gương mặt buồn
sau tấm gương mờ
Vòm ngực mồ côi vỗ bờ tiếng nấc
Từng khoảng trống mọc lên trong kí ức âm u.
Lộn ngược gió
Tán cây quằn trở mình cuối mùa
Khát cuống họng rêu phủ
Chiêm bao rụng xuống bờ đa đoan
Gió ngậm những hạt nước
Gãy vụn trên các vệt đá
Vòng cung mưa kéo sáng vết bầm
Anh lạc giữa chiều
Ngày tháng Năm
mộng mị
Sấm rền tiếng nấc khan khan
Vực ảo ảnh rót đầy em
Anh ngửa mặt uống từng ngụm gió
Rong rêu kí ức rối bời
Mớm nhau giọt máu đầu mùa tấy đỏ
Tia sét giật những kẽ nứt ở chân trời
Cho cầu vồng kéo về ngạo nghễ
Anh xòe tay nhận giọt mùa rơi.
PHƯƠNG UY