- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CÁ LỚN VÀ CÁ BÉ

12 Tháng Năm 201412:00 SA(Xem: 34561)

caloncabe-vudam-content


Con cá Lớn cai trị ao lớn, con cái Nhỏ cai trị ao nhỏ, hai ao riêng biệt rành rành từ ngày hình hành nên trái đất nhưng con cá Lớn muốn chiếm cái ao nhỏ nên gọi tướng quân cá Quả( miền Nam hay gọi là cá Lóc) vốn là vị tướng hung hăng đem quân sang đánh chiếm. Tướng cá Quả giãy nảy:

- Tôi sợ lắm, dân ở ao nhỏ anh hùng, bất khuất lắm chả đánh được đâu!

 

Cá Lớn vỗ vai:

- Không có đâu, dân ao nhỏ trông thấy binh hùng tướng mạnh của ta là tháo chạy toán loạn, tướng quân lấy ao nhỏ như trở bàn tay; ta sẽ phong cho tướng quân làm vua ao nhỏ.

 

 Nghe thấy được phong làm vua ao nhỏ, tướng cá Quả thích lắm vì nghe nói ao nhỏ có nhiều sản vật tôm tép ngon, lại có nhiều các em cá Quả xinh đẹp nên đồng ý dẫn mấy chục vạn ba ba, thuồng luồng ồ ạt sang đánh chiếm. Nào ngờ bị quân dân ao nhỏ dùng chiến tranh nhân dân đánh cho tan tác. Tướng quân cá Quả bị mù hai mắt, lao về ao lớn quẫy phá lung tung.

 

Cá Lớn quát:

- Tướng quân cá Quả, thua trận không tự xử lại còn vác mặt về ao nhà quẫy phá là làm sao?

 

 Cá Quả thét mắng:

- Ngươi lừa dối ta, bảo quân dân cá nhỏ ươn hèn nào ngờ họ thông minh, đoàn kết thành sức mạnh vô song đánh cho quân ta phải kinh hồn bạt vía chạy như vịt; Đại tướng Thuồng Luồng thắt cổ tự vẫn vì sợ hãi; Đại tướng Ba Ba thì quỳ gối xin hàng. Ta khuyên ngươi từ nay bỏ mộng bá vương đi không thì chỉ chuốc lấy thất bại và để lại vết nhơ bẩn ngàn năm cho dân cho nước.

 

 Cá Quả mắng cá Lớn xong liền bơi đi biệt tăm; nghe nói lão bơi đến một cái hang sâu, ngày đêm tụng kinh niệm Phật!

 

 Vũ Đảm

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93059)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 117807)
t a đã nhiều năm xa tổ quốc nhưng nào tổ quốc có xa ta sờ tay lên ngực nghe còn ấm hơi thở cỏ cây ở quê nhà
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 92279)
P hật giáo đã đồng hành cùng dân tộc gần hai nghìn năm qua, có những đóng góp quan trọng không chỉ trong sự phát triển văn hóa dân tộc, mà còn trong công cuộc kiến thiết và bảo vệ đất nước thời kỳ đầu quốc gia tự chủ vô vàn gian khó... nhận thức rõ hơn cái “nhiệm trọng đạo viễn” của mình trước đất nước và dân tộc, chứ không phải chỉ biết chăm chú xây chùa đúc tượng...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 120010)
T hì cứ gầm lên biển quê nhà Lòng ta vừa dậy sóng Trường Sa Sừng sững oai linh hề! Tổ-Quốc Truyền đăng, gờn gợn máu ông cha.
25 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 113813)
G ót giày đạp vào cái mặt một người một người yêu nước thân chăng bốn góc công an
20 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 88090)
N ói chung, người ta nghĩ đến giải nobel văn học cho Trần Dần. Tuy nhiên, Trần Dần còn có thể được xét tặng một giải nobel nữa: nobel hòa bình, nobel chính trị. Bài viết này đề xuất vấn đề đó.
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 118952)
A nh đã tới chỗ ấy Đã gặp vầng trăng mươn mướt của anh Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tĩnh lặng Nó tự sáng hay em làm nó sáng
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 111729)
LTS : Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Quý Thể hiện định cư tại USA.Hân hạnh giới thiệu một trong những truyện ngắn như những nụ cười ý nhị của Quý Thể gởi đến quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu. TCHL
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 96737)
S au năm 75, cũng như bao nhiêu nhà văn khác, Hạc Thành Hoa bị rơi vào vùng hẫng hụt của những nghị quyết, bo bo, sắn mì… Cả bối cảnh xã hội và hoàn cảnh cá nhân đã đặt ông vào tình cảnh trì trệ, đầu óc khô cứng. Dẫu vậy ông vẫn cầm bút và tiếp tục viết, để cuối cùng cũng cho ra mắt độc giả 2 tập Phía Sau Một Vầng Trăng và Khói Tóc. Song thú thật, khi đọc tôi có cảm giác như thơ ông đã sắp ngừng hơi thở những cơn mộng mị đẹp, đối mặt với thực tế có phần khắc nghiệt hơn nhiều, bởi hoàn cảnh xã hội đã chọn chúng ta chứ chúng ta không có quyền chọn lựa gì cả. Cái quyền thiêng liêng bất khả kia giống như ngọn đèn cạn dầu, leo lét.
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 93741)
T ôi điếng người sau cú phôn. Phôn của anh bạn ở Portland. Phụng dính ung thư gan! Tôi loanh quanh chẳng biết mình đang làm gì và đang muốn làm gì. Có lẽ nào! Đang khi không bỗng trời ập xuống.