- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VALENTINE

13 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 35987)

trangmong-kt91

 Trăng Mộng- tranh Khánh Trường


Nói anh nghe một chút về vui

Cũng nói anh nghe tại sao em buồn

Anh sẽ nhớ, mặc cho buổi chiều mù mờ sương

Mặc cho alzheimer thấp thoáng

 

Trong bao năm anh cứ loay hoay hỏi ngã

Anh viết thế nào em cũng hiểu ra

Có một điều em không thấy

Vầng trăng hai nơi giống nhau như bóng với hình

 

Tháng giêng em mang trăng về lại

Đôi ta riêng tây như hai thành phố lạ

Thường ngày mình rất gần nhau

Có bao giờ em hỏi mùa xuân anh làm gì

 

Hãy kể anh nghe một chút vui

Về những điều em lo lắng

Khi tháng ngày dần phai như trí nhớ

Hãy cho anh biết vì sao em buồn

 

Mai mốt ở một nơi nào đó

Buổi chiều trong viện dưỡng lão

Có ánh sáng và mắt già chờ đợi

Mà không biết đợi ai

 

Lúc đó nếu có em ở cạnh

Lúc đó, em nói anh cũng không nghe được

Hãy nói với anh, trong ký ức của em

Có lần nào anh mang hoa đến thăm…

 

Đặng Hiền

(Feb 11-2014)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 20155:00 CH(Xem: 36935)
Đêm trước khi ông chết, vợ ông để ý nghe có tiếng chim trên cây bên hông nhà kêu gù gù mấy tiếng. Bà thì thào với mấy con: “Đây là điềm xấu cho ba con rồi. Người ta nói chim cú đến nhà kêu ba tiếng là trong nhà có người sắp chết”. Cậu con trai nói với mẹ là cậu đã nhiều lần thấy mấy con chim nầy lúc chập choạng tối thường bay về đậu nghỉ trên cây bên nhà chốc lát rồi bay đi mất.
01 Tháng Mười Một 20154:44 CH(Xem: 30394)
miền tây không có mùa nước nổi / nhớ bông điên điển rực vàng / thôi rồi đồng tháp an giang /
01 Tháng Mười Một 20154:09 CH(Xem: 34339)
Bấy lâu nói về Nguyễn Du ta quen nhìn ông dưới góc độ một nhà thơ, một “nhà nho tài tử”, cho rằng ông chuyên chú nhiều cho văn chương, cuộc đời ông chủ yếu là văn chương, bàng bạc trong văn chương ông là một nỗi suy tư, nỗi buồn dằng dặc (?!). Thực ra khi hữu thời cũng như khi sa cơ ông luôn là một “nhà nho hành đạo”, một nho quan ôm chí lớn và văn chương chỉ là một phương diện an ủi tâm sự thầm kín.
01 Tháng Mười Một 20152:45 CH(Xem: 28355)
Một trăm hành giả trên đồi Thấy con sông chảy giữa trời gió reo Nắng vàng hay áo tỳ kheo Bao nhiêu sắc tướng bay vèo qua sông Hư không bát ngát trong lòng Ô hay, thiên địa một vòng tinh khôi.
01 Tháng Mười Một 20151:44 CH(Xem: 26987)
chúng ta ăn bằng quá khứ. đừng buồn. quá khứ bao giờ cũng khó nhai chúng ta ăn bằng tương lai. đừng khóc. tương lai lúc nào cũng khó nhá / chúng ta ăn bằng hiện tại. đừng vui mừng. hiện tại chỉ là con số 0
01 Tháng Mười Một 20151:27 CH(Xem: 27778)
tạ ơn Chúa tặng con thu rực rỡ / rực rỡ muôn mầu ân sủng Chúa ban / con chợt hiểu vì sao thu vàng úa / vì thế gian này còn lắm đau thương
01 Tháng Mười Một 201512:13 CH(Xem: 32384)
Đây là trò chơi thế kỷ, khi nghe tôi tuyên bố thế thì lũ nhỏ trong làng kéo hết đến chỗ tôi, bấy giờ tôi cũng chẳng hiểu trò chơi thế kỷ là cái quái gì, chỉ là nghe được từ những cuộc chuyện trò giữa cha tôi và bạn bè ông, rồi tôi tuyên bố ầm lên thế, phải làm vua thì mới làm chủ được lũ nhỏ trong làng, tôi nghĩ ra trò chơi “vua quan” rồi khoác lên nó một cái tên...
01 Tháng Mười Một 201510:46 SA(Xem: 38142)
Dự án “Phục nguyên văn bản Truyện Kiều được đồng thuận cao” của Hội Kiều học Việt Nam đã đề ra nhằm hướng tới Kỷ niệm 250 năm ngày sinh đại Thi hào nguyễn du (1765 - 2015) và vinh danh đại Thi hào dân tộc Nguyễn Du . Bài viết này sẽ lược thuật quá trình tầm nguyên văn bản Truyện Kiều từ xưa đến nay và chúng tôi cũng xin gợi ý, phác thảo một phương pháp phục cổ văn bản Truyện Kiều với hy vọng có khả năng gần với nguyên tác.
01 Tháng Mười Một 201512:16 SA(Xem: 28155)
Tháng mười ở Sài Gòn Mưa không nhiều như mọi năm Nhưng lại ngập lụt và tắc đường triền miên Đi làm cũng mệt Người về hưu cững không biết đi đâu mỗi buổi chiều vắng vẻ
18 Tháng Mười 201511:15 CH(Xem: 34741)
Sài Gòn quả thật vẫn đẹp mà nó vẫn đẹp theo cái cách mà tôi nhìn ngắm nó, nó vẫn đẹp như mơ, cực kỳ hoàn hảo và trác tuyệt. Vì đâu mà tôi có thể thấy như vậy nhỉ? Có lẽ nó xuất phát từ cái chủ quan riêng biệt của tôi mà tôi thấy như vậy.