- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Miki

20 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 37794)

lenguyetminh-117

Cố gắng cắn cắn xé xé, cuối cùng cái đầu nó cũng chuồi ra được khỏi túi nilon. Đến nửa mình, cái túi mắc lại vào ngang bụng nó. Sự sống đang trỗi dậy, cơn đói đang thúc giục, vừa ló được cái đầu ra khỏi túi, một mùi hôi sực lên, cả dòng kênh đen ngòm. Nhưng cơn khát thúc giục, nó thử thè lưỡi xuống dòng sông nhưng tanh nồng đắng ngắt. Nó rùng mình sặc sụa, bụng như trào lên muốn nôn ọe mà trong dạ dày từ sáng tới giờ không còn chút thức ăn nào nữa. Tất cả đã tiêu tan theo miếng xương khô mấy ngày nay làm nó khốn đốn. Cơn đói làm nó nhao nhao. Mắt của nó bị trùm lên một lớp đen sì không mở được nữa vì bùn. Nó tru mũi tách bạch xem nơi nào là hướng đất, nơi nào là dòng sông đang chảy. Nó tiếp tục nhao lên. Tưởng như có khi hụt hơi và cái chết lại chạm tới. Nhưng sức lực của hai tuần tuổi với nó vẫn còn le lói. Chỉ còn một mét rưỡi. Sau hai tiếng vật lộn nó cũng chui lên được mặt kênh dốc thoai thoải. Cái túi vẫn mắc vào mình nó. Vô tình một bụi gai trên mặt kênh vướng phải. Nó lại cố gắng giãy giụa muốn tụt ra khỏi túi. Nó lăn vào bờ đất. Hình như là một con đường vắng đầy bụi. Nó chao đảo một hồi, mặt mày xây xẩm phờ phạc. Do quá đà nó lăn xuống lòng đường. Bao nhiêu đá dăm và bụi bám hết lên người nó. Từ một con chó đốm, giờ nó thành hẳn một con chó phủ bê bết toàn màu đen của bùn của đất.

Nó nằm vật xuống thở dốc. Từng cọng hơi thở nhỏ nhoi như muốn bứt ra khỏi nó. Chưa bao giờ nó trải qua một cảm giác nặng nề và tuyệt vọng như thế. Hình như nó đang nằm ven một bãi rác. Mùi thum thủm hôi thối bốn xung quanh xộc vào mũi liên hồi. Đôi mắt lờ đờ nhìn đám túi giấy và hàng trăm thứ bà dằn khác được vứt lung tung đang phà phật bay và bốc mùi theo gió. Nước mắt nó đôi lần trào ra. Nó nhớ mùi sữa thơm tho ngai ngái của mẹ. Nhớ cậu chủ, thỉnh thoảng lại ném cho nó mẩu khoai lang sống. Lúc đó sao nó thấy đắng ngắt. Nhưng giờ mà có khoai lang sống thì là một bữa ăn linh đình. Nhưng những bữa ăn ấy cũng lùi xa. Ông bà chủ vỡ nợ. Thu nhập của họ kém dần đi. Nó không còn được ăn gì nữa. Những bữa ăn xa dần. Bản thân nó còi cọc nhất đàn chẳng ai đoái hoài, mình trắng chấm đen mũi đỏ, họ cho rằng sẽ mang lại xui xẻo. Bà thầy bói nói với chủ nó, nếu không ném nó đi, thì còn mất cả mạng. Năm anh em nhà nó dần được cho người này người kia. Còn lại có một mình, mẹ nó ấp ủ nhưng vì không thể nuôi nổi, cuối cùng sau một hồi cân nhắc, bà chủ quyết tâm cho nó vào túi và lặng lẽ ném xuống dòng kênh. Không ai nhận, vì nó còi cọc và lở loét nhiều quá.

Nó cố gắng ghếch cái mõm đầy bùn lên tìm hơi thở. Hơi thở khó nhọc nặng nề như có cái gì chặn lại nơi cổ họng. Đôi mắt nó nhoèn ướt, lờ đờ nhìn xung quanh. Nó là một cái chấm mờ bé xíu nhỏ nhoi bên bãi rác khổng lồ và dòng kênh đen kịt. Tiếng gió thổi tới, mùi hôi hám lại xộc lên, giấy túi nilon bay trắng cả một khoảng không gian đen đúa. Những miếng băng vệ sinh được cắn xé tứ tung. Nó nhìn thấy phía bên kia, hai con chó cao nghều gầy nhẳng đang thi nhau giằng một miếng băng vệ sinh nát bươm. Những cọng rau úa vàng mục rữa nằm chen giữa đám cơm nguội ruồi nhặng bu đầy. Cả đống vỏ hộp bị bóp méo nằm lăn lóc khắp nơi. Chỗ nào cũng thum thủm hôi hôi. Nó chưa bao giờ nghĩ là sẽ bị quẳng vào một nơi kinh khiếp như thế. Bỗng một bà cụ già nua, chiếc áo màu hoa cũ bạc thếch bay tung lên trong gió. Cái lưng còng gập như dấu hỏi. Nó thấy bà cụ run run đi không vững, vừa đi vừa kéo thụp cái nón rách tươm xuống mặt, giọng nói mấp máy câu được câu chăng. Và một cái bánh mì nằm run rẩy trong bàn tay khô quắt. Bà cụ kia bị làm sao thế. Nó nặng nhọc hé mắt nhìn. Rồi bà cụ ngồi thụp xuống một cái bọc được gói ghém cẩn thận, giọng như lạc đi, vừa sợ hãi vừa đau khổ: “Bà van con, bà không biết con là ai… con linh thiêng thì phù hộ cho bà. Bà chỉ còn có cái bánh mì này để sống qua ngày… bà nhường cả cho con… con phù hộ cho bà… cầu trời cho con được sang kiếp khác…”.

Nó mệt quá rồi. Nó như muốn lăn xuống một lần nữa dòng kênh đen xịt kia, nơi nó vừa thoát được bằng tất cả chút tàn lực bình sinh của mình. Nó cố vươn cái mõm có chiếc mũi hồng hồng lên một mẩu gỗ mục và cào hết sức móng chân vào bờ như sợ lại tuột xuống. Nó thiu thiu ngủ đi như bị kéo vào một giấc mộng mệt mỏi mơ hồ.

Bỗng một tiếng phanh xe kít lại. Ồ không phải nhím, một con chó mực. Cô gái lại gần nó, khe khẽ vuốt tay xem nó có bị thương không. Nó ngóc cổ, hai mắt quệt quệt vào ống quần cô để gạt đi những đốm bùn đang đọng trên mi mắt. Nó muốn nhìn, muốn nhìn nhưng tất cả vẫn đen thui tối mù. Cô gái nhẹ nhàng bế nó và đặt vào giữa cái kệ yếm xe và chở về nhà. Nơi căn nhà trọ chín mét vuông, không có gác xép, bao nhiêu nắng nóng của buổi chiều như đang tụ lại hết trên mái tôn. Căn nhà bề bộn với bao nhiêu thứ, phòng tắm, bếp, chỗ ngủ đều dồn hết vào không gian chật hẹp đó. Ẵm trên tay, cô nhẹ nhàng mở vòi nước, tưới từ từ lên mình nó. Ồ, không phải chó đen, từng đám trắng lộ dần ra. Cô gái dùng máy sấy xịt cho lông nó khô dần. Nó co rúm lại vì lạnh. Chắc nó đói lắm đây, còn một chút canh khoai sọ từ buổi trưa, cô lấy ra cho nó ăn. Cái lưỡi bé tí hồng hồng xinh xinh đang chóp chóp liếm cái đĩa. Nhưng nó vẫn còn đói thì phải. Cô vơ lấy đám tiền lẻ chạy sang nhà hàng xóm mua bịch sữa. Cô chủ nhà ngạc nhiên, sao hôm nay lại mua sữa? Cháu mua cho con chó. Cô chủ nhà chạy sang, nhìn con chó đang mon men uống sữa. Cái bụng nó bắt đầu căng tròn lên, đuôi nó bắt đầu quẫy tít thò lò. Ánh mắt nó mừng rỡ, chạy khắp căn phòng chật chội rồi rúc đầu vào hai chân của cô chủ nhà.

Cô gái kể cho cô Sáu biết về số phận của nó. Vừa xoa đầu nó, cô vừa kể đi kể lại về việc gặp con chó như thế nào. Đang kể giữa chừng, cô gái chợt sững lại. Nhưng nó ngủ đâu bây giờ, phòng cháu chật quá. Cô Sáu thốt lên. Đừng lo, bên nhà cô có mảnh vườn bé tí, để trồng rau thơm, cứ cho nó qua đó ở.

Mắt cô gái lóe lên niềm vui sướng. Một nỗi lo như được cởi trói.

Thế là nó đã về ở với Phi được hai tuần. Nó dần quen với cuộc sống êm đềm của vợ chồng cô và hàng ngày quấn quýt với cô chủ nhà của Phi. Từ ngày có nó về, cuộc sống của mọi người dần trở nên rộn rã hơn. Đề tài của mọi người suốt ngày mỗi khi họ gặp nhau là nói về con chó. Nó đã lớn lên, mập mạp hơn và cong cớn hơn. Cái đuôi lúc nào cũng rối rít mừng rỡ. Có nhiều lần mừng quá nó tè dầm cả ra nền nhà của Phi.

Có một buổi sáng, ba cái đầu chụm vào nhau, tranh luận một hồi gay cấn, cuối cùng cũng nghĩ cho nó một cái tên. Họ quyết định gọi nó là Miki, một cái tên nghe là lạ hay hay. Cả khu xóm nhỏ, mỗi khi thấy nó họ lại reo lên Miki Miki. Lũ trẻ con suốt ngày chạy đến vuốt ve ôm ấp nó. Có đứa còn đòi ôm nó về ngủ. Thằng bé 4 tuổi còn giấu mở tủ lạnh của mẹ nó lấy ra bốn, năm miếng giò giấu trong túi áo, lấm lép cho nó ăn, vừa sợ mẹ phát hiện ra, vừa muốn cưng nựng con chó. Đôi khi giỡn đùa với lũ trẻ nhiều quá, nó nằm thở phì phò vì mệt. Niềm vui của nó hạnh phúc ngập tràn tưởng chừng như mọi sự trải qua đã lùi xa.

Đám lông đã mượt hơn. Đám sẹo xây xước cũng đã liền. Cứ vài ngày nó lại được cô chủ nhà đem đi tắm. Mỗi lần ấy, con Miki lại nằm gác mõm lên thành ghế lim dim như ngủ. Có lần thấy Phi đi ngang dắt cái xe máy vào sân, nó vừa ngủ gật vừa vẫy đuôi với Phi như một lời chào.

Chiều hôm đó, hai vợ chồng Phi muốn đi dạo một chút sau một ngày làm việc căng thẳng. Cô định gọi Miki đi cùng. Cả ba rất vui vẻ đi tắt qua vài ngõ hẻm.

Miki tung tăng sung sướng, vừa đi vừa sục sạo ngửi cái này ngửi cái kia. Lúc thì dẫn đầu, lúc lại tụt lại đằng sau khiến hai vợ chồng Phi phải dừng lại chờ nó. Hai vợ chồng Phi cảm thấy thật vui như đang dẫn một đứa trẻ đi chơi. Thi thoảng chồng Phi lại ném đi một quả bóng nhỏ để Miki chạy theo và tha về cho anh. Đến bờ kênh, quả bóng bị bật nẩy vào vườn nhà ven đường. Nó lao theo vồ lấy và hung hục tha lại tới phía hai vợ chồng. Đang chạy tới chỗ vợ chồng Phi với quả bóng cắn ở mõm, bỗng nó khựng lại. Một luồng gió thổi qua, một mùi ghê rợn vô cùng xộc tới. Bốn chân nó chùng lại, hai chân chúi về đằng trước, người nó co dúm dó về đằng sau. Mắt nó tối sầm. Tiềm thức như quay về, mùi hôi thối của dòng kênh, đúng là cái bờ kênh cao cao kia, ngày nào nó đã phải vật lộn bằng hơi thở cuối cùng để vượt qua bờ kênh đó. Nó run rẩy nhặt quả bóng nhưng không có gì hết. Nó vùng lên, quay ngoắt lại, chạy chạy. Trong đầu nó, mọi hôi tanh bẩn thỉu như bám đuổi. Nó chạy thục mạng. Sau lưng như có một con bạch tuộc khổng lồ đang tung những cái vòi cuốn lấy nó. Nó chạy điên cuồng, luồn hết mọi con hẻm ngoằn nghèo như tránh nhìn thấy dòng kênh. Nó về tới nhà, lao vào góc nhà, nằm thở, nước mắt ròng ròng. Ôi thật kinh hoàng. Mười phút sau, nó mới từ từ mở mắt ra nhìn. Lúc ấy vợ chồng Phi cũng về tới. Hai người không hiểu có chuyện gì xảy ra với nó. Khi thấy họ, Miki mừng rỡ chạy ra, quấn quýt cào cào chân, quấn quýt trước mặt Phi.

Buổi tối hôm đó, hai vợ chồng Phi bàn luận về chuyện đó mà không tìm ra giải đáp. Ngày hôm sau, trong giờ giải lao, Phi chợt nghĩ về con Miki và ồ lên lời giải đáp. Có thể là nó sợ hãi vì đi qua dòng kênh ngày xưa nó đã suýt chết. Mình đã làm cho nó sợ hãi. Phi nghĩ chiều về sẽ bàn với chồng cuối tuần này dẫn Miki đi cùng ra bãi cỏ ven ngoại ô chơi – nơi mà thi thoảng vợ chồng cô vẫn đi picnic khi trời đẹp.

Cô và chồng nằm bên bãi cỏ, thi thoảng anh nhỏm dậy, cầm chiếc gậy ném ra xa, con Miki lại cuống cuồng lao đi, tha chiếc gậy về cho ông chủ. Nó vui đùa cứ chạy đi chạy lại rối rít bên hai vợ chồng. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô, xoa bụng vợ, nhìn âu yếm. Họ đang bàn tính chuyện tương lai, sau này họ sẽ có căn nhà nhỏ nào đó, sẽ có mảnh vườn nhỏ trồng rau thơm ở ngoại ô, họ sẽ vui đùa với con chó hàng ngày. Biết đâu, đứa con trong bụng cô cũng sẽ ôm nó vào lòng. Se se chiều, họ thiếp đi, con chó cũng nằm phủ phục dưới chân, lim dim đôi mắt như vừa muốn tìm hơi ấm như vừa muốn canh giữ giấc ngủ cho đôi vợ chồng trẻ. Trong lòng nó như đang tính toán điều gì đó của một con con chó, cảm tưởng như vũng bùn đen tối đã trôi qua, như chưa hề xảy ra với bản thân nó.

Hàng ngày con chó vẫn đưa Phi đi làm. Con đường cô đi làm gần nhà phải băng qua một cái ngã ba để vắt sang bên kia người xe nườm nượp. Nhưng nó không bao giờ tiễn Phi hết đường mà chỉ dừng lại chừng chục bước chân. Vì nơi đó là cửa hàng thịt chó, nơi treo những đồng loại của nó lủng lẳng vàng ươm. Bao giờ nó cũng ngậm ngùi nhìn bóng Phi nhỏ bé băng sang đường khuất hẳn mới lũi thũi đi về. Lần nào cũng thế, Phi phải căng mắt ra, cố hết sức để băng sang bên kia phố. Cái quán thịt chó ngày một can ra mặt phố chiếm hết tầm nhìn của người đi đường. Sang đến bên kia thì cũng là lúc con Miki quay đầu chạy về nhà với cô Sáu từ khi nào.

Một tuần mới lại đến.
Chồng Phi dậy từ sớm, để phần cho vợ một lồng cơm sẵn trên bàn để cô mang đi ăn trưa ở công ty. Như mọi sáng, cô xé lại khẩu phần ăn của mình là một mẩu bánh mì và ít thức ăn đem sang cho Miki. Rồi mới đi làm. Cũng như thường lệ, nó lại lẽo đẽo chạy theo chiếc xe máy của cô. Nhưng lần này nó cứ theo cô mãi, cô ngoái lại, nó cứ ăng ẳng như muốn níu kéo Phi điều gì. Phi dừng lại nhìn nó một lần nữa rồi mới tiếp tục đi. Gần đến ngã ba, như chuẩn bị vượt qua nơi sinh tử hàng ngày cô phải chịu đựng nó. Bỗng nhiên con chó tru lên một hồi như tiếng sủa của loài sói giữa đêm trăng. Phi nghe toàn thân lạnh toát, hơi lạnh ma quái chạy dọc sống lưng. Ba mươi năm sống trên đời, chưa một lần nào Phi trải qua cảm giác kỳ quái như vừa rồi. Con Miki đứng bạnh chân nhìn cô, đuôi vung rối rít, bốn cái chân nó cào xuống mặt đường, hàm răng nghiến lại, nó như muốn vùng lên kéo tuột Phi vào lòng. Chưa khi nào Phi thấy con Miki kỳ lạ như thế. Ánh mắt nó như có lửa, chiếu thẳng vào Phi. Như bị thôi miên, Phi đứng đờ người ra.

Bỗng Rầm!
Một tiếng rơi khủng khiếp ngay bên tai. Chỉ một phút ngắn ngủi thôi, cái rơ-moc của chiếc xe tải đổ nghiêng sang một bên đường. Tấm biển quảng cáo có hàng chữ Cầy tơ số một Nam Định bị nát vụn, méo mó. Một vụ tai nạn ngay đầu đường, chỉ cách chân Phi chưa đầy một mét. Phi bàng hoàng, mặt tái xanh. Nếu không vì tiếng sủa của Miki vừa rồi, chắc sinh mạng của Phi đã bị thần chết cướp đi.

Phi lao vào Miki, ôm chầm lấy nó. Con chó cũng như đang bị điện giật, người nó lạnh toát, cái mõm ghếch lên đùi Phi dụi dụi như muốn khóc!


Lê Nguyệt Minh
(Sài Gòn)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười 20244:15 SA(Xem: 4863)
Tôi trở về Half Moon Bay / Đếm từng con sóng biển / Đếm từng nỗi ưu phiền / Lòng buồn như sương mù / Từ độ ánh trăng tan...
05 Tháng Mười 20244:58 CH(Xem: 5388)
NCT sinh năm 1948 tại Vũng Tàu, cha mẹ là người Hà Nội. Từ đầu những năm 1950er NCT lớn lên ở thành phố Sài Gòn, học tiểu học ở trường Bàn Cờ, trung học ở trường Chu Văn An. Năm 1967 ông từ chối những học bổng của những quốc gia khác, chọn học bổng quốc gia (VNCH) để sang CHLB Đức du học. Tại Viện Đại Học Stuttgart NCT học Triết học và Toán Học & Cơ Học Áp Dụng. Vào thời điểm đó những triết gia Đức có tiếng như Martin Heidegger, Karl Jaspers, hay Ernst Bloch đã hưu trí, ông đã làm luận án tiến sĩ ở Viện Cơ Học & Toán Học Áp Dụng. Ông là sinh viên trẻ nhất xưa nay có bằng Tiến Sĩ Kỹ Sư (Doktor-Ingenieur), vào năm 1977.
02 Tháng Mười 20246:16 CH(Xem: 3482)
Chủ nghĩa phê bình văn học thời cổ điển ở phương Đông thường diễn ra trong các hình thức: Bình văn, bình thơ và ca xướng hay ngâm vịnh; trong lúc ở phương Tây thì hình thức khá phổ biến là diễn thuyết và tranh luận. Cái hay của văn chương chỉ trụ vào hình thức diễn đạt một phần; nhưng sự tinh túy lại là cái “thần” nằm trong góc khuất của cảm xúc và tư tưởng. Bởi vậy, khi nói đến những trường hợp xướng văn, bình thơ hay phê bình văn học đã có rất nhiều văn nghệ sĩ Đông Tây như Jacques Prévert, Francoise Sagan, Mark Twain… ở trời Tây hay Tô Đông Pha, Bùi Giáng…
02 Tháng Mười 20245:30 CH(Xem: 6223)
Những bài thơ dưới đây được tuyển dịch từ cuốn ”Một Trăm Bài Thơ Nhật” rất nổi tiếng của thi sĩ-dịch giả Mỹ Kenneth Rexroth với thơ của các thi sĩ Nhật qua nhiều thế kỷ. Trong cuốn này, dịch giả Rexroth đã nắm bắt được rất nhiều tích cách tinh tế của thi ca cổ điển Nhật Bản: chiều sâu của niềm đam mê chừng mực, văn phong sang trọng khắc khổ, và hình tượng phong phú nhưng cô đọng. (- Bạt Xứ)
02 Tháng Mười 20245:12 CH(Xem: 2883)
Cách nay hơn chục năm, tôi đã viết: Luân Hoán, người kể chuyện bằng thơ. Tuy nhiên, ngay sau đó tôi đã nhận ra, bài viết chưa thực sự mở ra được hồn cốt, kiến thức và khối lượng sáng tác đồ sộ của ông. Vì vậy, hôm rồi, nhận được tập bản thảo: Nỗi Nhớ Quê Nhà Từ Montreal, do Luân Hoán gửi tặng, dù đang rất bận, tôi cũng dành thời gian đọc ngay. Một cảm xúc khác, Luân Hoán đã để lại trong tôi, khi đọc xong tập thơ dày đến 300 trang này. Thật vậy, Nỗi Nhớ Quê Nhà Từ Montreal như một cuốn hồi ký về tình yêu, cuộc sống chìm vào nỗi nhớ quê nhà được Luân Hoán viết bằng thơ: “càng già càng bớt nhớ nhà?/ quẩn quanh nhớ mỗi cái ta thật nhiều/ nhớ từ thời bé hạt tiêu/ phơi nắng giang gió thả diều, đi rông“ (Trí nhớ về chiều)
02 Tháng Mười 20245:02 CH(Xem: 3347)
Chồng tôi bị bạo bệnh qua đời được vài năm thì tôi quyết định bán căn nhà cũ và văn phòng địa ốc của anh ấy để dời đi nơi khác, cố quên đi môt dĩ vãng đau thương. Tôi đã quá mệt mỏi với công việc làm ăn mà xưa kia anh ấy luôn gánh vác những phần nặng nhọc nhất. Chồng tôi là một người hiền hòa, hoạt bát rất lo cho vợ con, cho nên sự ra đi của anh ấy đã mang theo không những một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con tôi mà cả linh hồn và thể xác của tôi.
02 Tháng Mười 20244:46 CH(Xem: 3519)
Đối với người xa quê, cứ đồng hương là thân nhau rồi, hà huống lại là nhà văn. Thường các nhà văn rất thích gặp nhau, có thể bàn với nhau những dự định sáng tác, động viên nhau khám phá thi pháp mới. Thân hơn nữa, đọc bản thảo của nhau, góp ý để sửa chữa tác phẩm tốt hơn, hay hơn... Tôi viết rất chậm, ba bốn tháng mới viết được một truyện ngắn. Còn Nguyễn Anh thì ngược lại, chỉ vài tháng đã có tiểu thuyết gáy dày như hòn gạch. Bao giờ viết xong anh cũng in ra, đóng thành tập, có bìa giả như một luận văn tiến sĩ, đưa tôi đọc, nhờ góp ý. Tiểu thuyết của anh là loại tình cảm xã hội nên hấp dẫn, tôi đọc một hai bữa là xong mà không thấy quá vất vả. Mới có mấy năm anh đã có hơn năm mươi đầu sách. Tác phẩm ra ào ạt nhưng anh vẫn chưa nổi tiếng trên văn đàn. Trong giới viết lách chẳng mấy người biết đến Nguyễn Anh.
02 Tháng Mười 20244:38 CH(Xem: 4230)
Như tuổi trẻ của chúng ta, hôm nay / Thứ hoàng hôn oằn mình rực rỡ / Đang chìm dần / Khuất vào nơi biển lạnh. / Bình minh rồi sẽ mọc / Nhưng không thuộc về chúng ta.
24 Tháng Chín 202412:07 SA(Xem: 5726)
ừ có lụt thiên nhiên / nhưng có ai quên khuấy / vẫn còn cơn lụt kia / vẫn quanh năm thường trực ru ngủ / và đánh chìm
23 Tháng Chín 20241:01 SA(Xem: 3489)
Lời giới thiệu: Thủ tướng Hun Manet với hậu thuẫn của cha ông, người đã đề xướng ra công trình kênh Funan Techo như một Đại vận hà của dân tộc Khmer, đồng thời là di sản triều đại của cha con họ. Về địa chính trị, tuyến đường thủy vận này cho họ phương tiện chuyển hàng hóa từ Phnom Penh ra biển, không còn phải theo tuyến đi trên Sông Tiền hay Sông Hậu, sẽ giải thoát họ khỏi sự phụ thuộc vào Việt Nam. Cha con Hun đã được sự hậu thuẫn mạnh mẽ của dân chúng khi đặt cho dự án này dưới tên Funan, khơi động lên tinh thần dân tộc bài Việt, và soi sáng lại lịch sử Đế chế Funan của họ. Theo giới chuyên gia quốc tế, và phân tích trên Viet Ecology Foundation, lợi ích kinh tế của công trình này chắc chắn không khả thi, tác động nặng trên môi sinh cho Cam Bốt và xuyên biên giới xuống Việt Nam nhưng đã bị chính quyền Phnom Penh giảm thiểu hóa và gạt bỏ. Phnom Penh không giải trình toàn bộ chi phí và việc di dời đền bù cho người dân họ như thế nào. Họ cung cấp thông tin bất nhất và sai lệch ...