Bây giờ đã bước sang một ngày khác một ngày như và không như mọi ngày không còn nợ nần nào để tính sổ không còn niềm vui nào để cho đi hay giữ lại nỗi buồn
Bài thơ cuối cùng của một năm cũ cho rất nhiều yêu thương ở quanh cuộc đời những bạn bè tôi ơi chưa khi nào đủ lớn cứ hoài thơ dại cứ hoài đau yếu cứ hoài đi tìm một câu trả lời
Tôi để xuống quanh mình những tro tàn năm cũ những xấu xí sẽ tan đi như nước mắt như sự thống hối chính mình trong muôn vạn điều ước chỉ cầu được bình yên mấy mùa bội tín đi qua cũng là quá vãng
Bây giờ đã qua một ngày khác tôi nằm nhớ cuộc đời những cuộc đời tôi rất nhiều cuộc đời mà vẫn buồn mênh mang như nghe em khóc giọt nước mắt chưa đủ thành dòng vì dường như chảy ngược khuya phố còn nghe tiếng chó sủa như tiếng hú gào đòi một nguồn vui
Bây giờ ngày lầm lũi và đêm thì ương bướng tôi nằm nghe xứ sở chảy trong tim mình không còn con cuốc khóc đêm lòng sao se lạnh
Đừng hỏi tôi vì sao bạn bè tôi hoài không lớn vì tôi có lớn bao giờ những tật bệnh mang hình hài xứ sở ươm đầy chúng tôi
Và em... thôi đừng khóc nữa hay nếu có thể cứ để nuớc mắt hồn nhiên gieo trong thương khó mà linh hiển một mầm vui dù nhỏ nhoi cũng ráng tạm ứng một niềm tin
Không ai biết tại sao giữa dòng sông ấy lại nhô lên một bãi đất. Rồi cũng không ai biết người ta đến đấy ở từ bao giờ. Họ chia đều những khoảng đất, họ trồng ngô, trồng rau xanh rì, họ dựng nhà họ nuôi con. Họ không nuôi đàn ông. Con họ nuôi chó, nuôi mèo.
Hoàn hơi bị ấm đầu, cho nên để phân biệt với những Hoàn khác, người ta gọi Hoàn là Hoàn âm lịch. Vì âm lịch Hoàn lấy vợ muộn- mãi đến năm Hoàn đã ở cái tuổi 37, lão Thủ (bố Hoàn) mới lo được vợ cho Hoàn.
Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và... ít nói.
Đợi thằng bồ Tây hôn hít xong, khi cánh cửa vừa cài trên cài dưới cẩn thận xong, cô mang xấp thư tình ra xếp thành ba xứ sở khác nhau: Mỹ một bên, Gia Nã Đại một bên, Úc một bên.
Vòm trời vỡ vụn Bầy ngựa hoang đói khát tuyệt vọng trước bụi xương rồng Những chiếc gai nhọn sắc tứa ra giọt giọt sữa độc Chiếc lưỡi đói cỏ làm sao có thể chạm vào? Màu trắng quay cuồng họng khát.
1 / Là người cầm bút mà chức năng đầu tiên là viết ra giấy những suy nghĩ trung thực của mình, anh/chị nghĩ gì khi có quan niệm cho rằng: vì thể hiện trong ngôn ngữ Việt, văn chương Việt Nam không thể tách rời khỏi định mệnh dân tộc?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.