LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Đậu Sỹ Nguyên là sinh viên K11 Viết Văn Nguyễn Du - Đại Học Văn Hoá Hà Nội.
Chúng tôi hân hạnh gới thiệu những sáng tác đẹp như "màu hoa cải trắng" của Đậu Sỹ Nguyên đến với quí văn hữu và bạn đọc Hợp Lưu.
TCHL
Khi màu hoa
cải trắng
Tôi đã ngủ quên bên một Hà Nội
không đèn
Long Biên thức gầy bao nhiêu đêm?
Một. Hai. Ba. Bốn. Năm…., “N” thùng
rác trắng
Bãi tắm tiên mùa hoa ngô rụng
Mặc kệ sóng nồng nàn hay tưng tửng
Những người đàn ông thản nhiên quấn
riết lấy sông.
Dấu chân trái dấu chân phải đuổi
nhau, dù chẳng giống nhau chạy đi gặt ngày đông
Mùa thất bát gặt toàn cỏ dại
Hoa cải củ thì không vàng
Sao gánh được trở trăn ngày ở lại
Dấu chân trước không tin nên cứ đi
tìm mãi
Dấu chân sau khờ dại
Mải mê ngắm bùn nâu. Em bảo rồi, hoa
cải có vàng đâu!
Thơm cơm trắng bay lên. Vạn chài bay
lên. Phù sa chìm rất sâu
Áo cởi
Vỡ tung giá rét giữa trời
Ô kìa! Bừng bừng phía xa…
Tự tưởng tượng ra
Một rạng đông sắp bắt đầu lúc ngày
đòi đi ngủ
Ngụp lặn ngược dòng cánh tay trần
mệt lử
Mặt trời chắc có về nữa đâu mà
sao mắt em chợt có màu của lửa
Cháy
Cháy rồi em lặng im…
Đừng hát nữa
Hoặc hát bằng trái tim
Tốt nhất em hãy nhắm mắt, nhưng đừng
ngủ
Kì lạ em những chập chờn khi đó
Nước mắt tan
Nước mắt đỏ
Nếu thế, em chỉ có thể kéo lưới
buông câu bằng đổ vỡ
Khúc hát giờ này là ngôn ngữ của
sương.
Mùa khác nhau
Em hỏi đêm về từ đâu
Vĩ cầm đêm vút lên từ chiếc lá
Chiếc lá khô thành mùa đông tơi tả
Em cầm và tung lên trời
Chiếc lá không rơi, mùa đông cũng
không chịu rơi
Em hỏi đêm về từ đâu
Từ chạng vạng đời em hay từ khi mắt
người còn đỏ
Con đò chiều đựng gió
Vẽ hơi sương rất mơ màng
Nhưng đường nét lại vọt vàng cay và
xanh xao đắng như vị của những nụ hoa độc lừa dối
Em hỏi đêm ngỡ ngàng
Đêm về từ xào xạc
Bước chân đêm rất khác
Bước chân em rất gần
Bàn chân đi cố khẽ để vết xước không
chạm vào cỏ nhưng vẫn làm cỏ tan ra
Em
Nhặt một mảng vỡ của cỏ
Và đứng lên …
Nhưng yêu thương thì ngủ quên
không bao giờ dậy nữa
Tháng năm chảy từ đầu
xuống vai
rồi xuống cổ
chảy vào trái tim em khắc khổ
ngước mắt lên tìm phép màu
không chờ đến mùa sau
em già cỗi gốc tre
còn ngày hôm qua thì đi mất …
Người đi tìm biển
Đắng ngắt em trong ngày thì nhạt
Em nếm em
Xác thịt
Chẳng thấy vị của mình
Tự hỏi
Và ngửa bàn tay lên trời
Bầu trời đổ nhào
rồi lật úp
Mây thì tan chảy thành nắng rất
vàng. Trong khi nắng thì mải chơi cùng nỗi buồn riết mênh. Và trên đỉnh của
ngày con chim thì lặng im đi tìm niềm vui khản tiếng.Tiếng hót lạc điệu
Không gọi được mặt trời trở lại.
Em thất thểu đi gọi về mặt trời
trong tự mình biết khóc và lúc nào thì tự mình biến mất.
Em không biết.
Mặt trời không nghe.
Hồng dương đỏ khóe trong mắt biển
Mải mê đi
mải mê kiếm
Tự lúc nào em thành loài cua bể đi
ngang
vẽ
cố vẽ những dấu chân vào lòng biển
Biển cười
Em không khóc được nữa.
Cho đến tận cuối ngày thì em bắt đầu
cố nhẩm lại khúc hát ngàn xưa. Rồi mỗi ngày em sẽ nhớ ra từng lời. Và, em sẽ
lại hát ca. Khúc hát của những người đi tìm biển.
Đậu Sỹ
Nguyên
(Hà nội 2011)