Trương Văn Vĩnh_ Đà Nẵng 2011
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Trương Văn Vĩnh sống và làm việc tại thành phố Đà Nẵng.
TCHL
MIẾNG MỒI GIÁ TRỊ
Tôi bật bếp ga
lửa rừng rực nóng cái chảo dầu sôi sùng sục
rồi cho tất cả các “giá trị” còn lại vào
những giá trị của tôi còn tươi roi rói máu
đảo qua đảo lại
(medium, or
well-done)
đem ra nhậu với ly rượu phế tích chiều nay
Cái loại “giá trị chín vừa” là mồi nhấm khi tỉnh
Cái loại “giá trị chín kỹ” là mồi nhấm khi say
Té ra lâu nay còn có một miếng mồi ngon đến vậy để nhậu với loại rượu cay đến
vậy mà tôi không hay biết
và nay tôi đã biết rồi
biết để mà say
say
tôi say
say man dại với “giá trị chín vừa”
man dại với “giá trị chín kỹ”
man dại với ly rượu phế tích
Vâng, tôi say
say như vậy đấy bạn bè ơi!
(Đà Nẵng 12/2009 )
MỘT NGÀY CHẲNG RA GÌ
G là kiến
trúc sư
anh ta nói với tôi rằng:
Kiến trúc là một loại âm nhạc vĩnh cửu
khi mà thế giới của loài người quá dị hợm
thì kiến trúc đã cho anh cảm hứng
tồn tại vượt thời gian
Tôi nói với anh ta rằng:
Chưa hẳn đã như vậy
thế giới của loài người đang rất gấp gáp
mọi thứ đều có thể banh xác trong tích tắc
vì lòng đố kỵ và tàn bạo của chính con người
Rạng sáng mai quả đất sẽ nổ tung
nếu như đêm nay không còn một bàn tay người nào đó kìm hãm
đó là lý do
chẳng có khái niệm vĩnh cửu nào
G và tôi đã cãi vã với nhau một trận tơi bời đến điên loạn
và tận cùng của sự điên loạn ấy
chúng tôi rất tỉnh táo
tỉnh táo trong một ngày chẳng ra gì.
Đà Năng, 2010
T.V.V
XÁCH NGƯỢC
Phố xách ngược bàn chân anh
từ hôm qua
Ngay khi gió xách ngược tiếng chim
Dưới bầu trời
Dưới vòm lá
Ngay khi nắng xách ngược ngày vào đêm
Ngay khi những khoảng lặng
Thời gian
Không gian
Xách ngược ánh sáng vào vùng
Tối
Đen
Đặc quánh
Không cho phép con đường lối đi nào
(những con đường bây giờ không có lối đi)
Ở đó
Loài rắn độc rực sáng đôi con mắt độc dược
Tiêm nọc độc vào tiếng chim
Chết
Tiêm nọc độc vào bàn chân anh
Khằng khụa
Trong sự hỗn loạn gần chết ấy
Anh đi theo lối di trú của ruồi
Anh
Theo
Gặp
Sống
Cùng những số phận ruồi bu
Này em
Chìa tay ra, dù muốn hay không...
Đà Năng, 2010
T.V.V
LỐI ĐI KHÔNG MÀU
dấu vết bàn chân trên lối đi không màu
nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện
không có chỗ nằm
sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện
mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh
rồi niềm tin cũng bước trên lối đi không màu
niềm tin trong anh nhập viện
một bệnh viện không bò, đứng, ngồi, lết . . . nằm không mơ
anh cởi niềm tin trong chiếc áo đẫm mồ hôi
chiếc áo cởi niềm tin khổng thể cởi
niềm tin chết
không lần điều trị đầu tiên hay cuối cùng
còn có ước mơ lội trên lối đi không màu
ước mơ trong anh nhập viện
ước mơ bò lê lết
bệnh viện khóc
nước mắt đổ dài
ước mơ nhiễm bệnh
trong lần hấp hối duy nhất cuộc đời
anh
nhìn
nghe thấy
vô số kể
những
nỗi buồn
niềm tin
ước mơ
chăn chân đi tìm bệnh viện
trên rất nhiều lối đi không màu
chết
trên đường
bệnh viện
có còn sự kiện cấp cứu nào không?
02/6/2010
Con tàu ngang ngạnh
Ngang ngạnh như thế là đủ rồi con tàu ơi
nằm trên thi thể ngày như thế thì cũng ruỗng mục thôi con tàu ơi
dừng lại để ngắm cõi người như thế là cũng thấu hiểu rồi con tàu ơi
Thức thách thời gian ư?
Thức thách lòng người ư?
Sai rồi
chỉ có thể bào mòn những cái hốc mắt nhạy cảm mà thôi
Nghe lời ta nói đây!
hãy về với biển đi
hãy về với cái thân phận lênh đênh của mình đi
hãy vượt sóng cùng những ước mơ đi
đời đang cần lắm
Hãy làm vậy đi!
rồi đời sẽ khác
Sao không về với biển đi
Hay là!
hay là không tin biển nữa
hay là biển gầm gừ lời của những tên cướp biển
hay là hành động man rợ của bọn người kia
hay là sự xua đuổi bắt cướp trắng trợn
Thôi, về với biển đi
khôi phục lại niềm tin đi
rồi đời sẽ khác
Về với biển đi
ta thương cho sự ngang ngạnh của mày quá
về với biển đi
đừng ngang ngạnh nữa
Tàu ơi!
(*)viết bên con tàu trên bờ biển Thuận Phước
Đà Nẵng 01/01/2010
TÔI THẤY RÕ NỖI CÔ ĐƠN RỜI RẠC CỦA TÔI
1. chiều đi qua tay biết
bao nhiêu người mà tôi dại khờ chi ôm hết như chiều của riêng tôi để rồi chiều
chết dần trong tầm tay thì tôi về với đêm đen mà lòng cô đơn trơ trọi như miền
giông gió
2. gió ơi gió chơi trò ú tim với mái tóc dài của người thiếu nữ mà chi để rồi
lẻn vào tim tôi đánh thức tình yêu không tuổi trỗi dậy vô hướng như một gã du
mục mãn đời lang thang
3. mưa! mắt tôi mơ loang bóng mưa, từng sợi mưa dài chia ba khúc, khúc đầu trôi
về quá khứ, tôi sống thời đang sống khúc giữa, khúc cuối chạm đất là tương lai
đầu thai về làm bụi bặm bám rát mặt người
4. tôi nhặt từng lóng tay mình trong ma thuật ngón của trần tuấn và ngồi đối
diện với mười ngón tay của mình chợt rùng mình khi biết chính tôi là kẻ chăn bò
trong thành phố suốt đời đi tìm vạt cỏ lưa thưa mà ngóng đôi mắt buồn về thảm
cỏ xanh rì thèm được như kẻ chăn bò ở quê mà không dám quay về vì đã lỡ dán lên
mình cái model thành phố
5. chiều nhìn về phía nghĩa trang mù khói buồn những âm a của phạm phú hải xuôi
về miền cực lạc sống dưới khe nước ngầm chảy từ trong đá mấp mem miền hoang cát
mà mấy ai nhớ nhớ quên quên!
6. đêm co cụm bó gối ngồi chờ từng cơn lạnh đi qua! cái buốt lạnh viên hồn tôi
thành viên đá nhỏ rơi tõm vào núi đá chôn vùi thoi thóp từng khúc thở sau cùng
rồi chết, chết không lối thoát như những vần thơ của gã nguyễn lãm thắng hiện
thời, và chết như ai đó đã viết về cái chết của kẻ làm thơ
7. đời nó dạy (mất dạy?) cho tôi những cái nhìn phiến diện mà chả có cái phiến
diện nào ra cái phiến diện nào, thôi thì phiến diện tôi hay phiến diện đời hay
là gì, gì, gì đó nữa thì trong tôi là sự cô đơn rời rạc như một kẻ chán đời cởi
niềm tin trong chiếc áo đẫm mồ hôi.
8. vâng! rạc rời, rời rạc, rạc rời, rời rạc... phần tôi!
Đà Năng, 2010
T.V.V