- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thơ Trương Văn Vĩnh

21 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107842)


truongvanvinh_dn_2011-content 

 Trương Văn Vĩnh_ Đà Nẵng 2011


LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Trương Văn Vĩnh sống và làm việc tại thành phố Đà Nẵng.

TCHL


MIẾNG MỒI GIÁ TRỊ

Tôi bật bếp ga
lửa rừng rực nóng cái chảo dầu sôi sùng sục
rồi cho tất cả các “giá trị” còn lại vào
những giá trị của tôi còn tươi roi rói máu
đảo qua đảo lại
(medium, or well-done)
đem ra nhậu với ly rượu phế tích chiều nay

Cái loại “giá trị chín vừa” là mồi nhấm khi tỉnh
Cái loại “giá trị chín kỹ” là mồi nhấm khi say

Té ra lâu nay còn có một miếng mồi ngon đến vậy để nhậu với loại rượu cay đến vậy mà tôi không hay biết
và nay tôi đã biết rồi
biết để mà say
say
tôi say
say man dại với “giá trị chín vừa”
man dại với “giá trị chín kỹ”
man dại với ly rượu phế tích

Vâng, tôi say
say như vậy đấy bạn bè ơi!

(Đà Nẵng 12/2009 )

MỘT NGÀY CHẲNG RA GÌ

G là kiến trúc sư
anh ta nói với tôi rằng:
Kiến trúc là một loại âm nhạc vĩnh cửu
khi mà thế giới của loài người quá dị hợm
thì kiến trúc đã cho anh cảm hứng
tồn tại vượt thời gian
Tôi nói với anh ta rằng:
Chưa hẳn đã như vậy
thế giới của loài người đang rất gấp gáp
mọi thứ đều có thể banh xác trong tích tắc
vì lòng đố kỵ và tàn bạo của chính con người
Rạng sáng mai quả đất sẽ nổ tung
nếu như đêm nay không còn một bàn tay người nào đó kìm hãm
đó là lý do
chẳng có khái niệm vĩnh cửu nào
G và tôi đã cãi vã với nhau một trận tơi bời đến điên loạn
và tận cùng của sự điên loạn ấy
chúng tôi rất tỉnh táo
tỉnh táo trong một ngày chẳng ra gì.

 

Đà Năng, 2010

T.V.V

 

 

XÁCH NGƯỢC

Phố xách ngược bàn chân anh từ hôm qua
Ngay khi gió xách ngược tiếng chim
Dưới bầu trời
Dưới vòm lá
Ngay khi nắng xách ngược ngày vào đêm
Ngay khi những khoảng lặng
Thời gian
Không gian
Xách ngược ánh sáng vào vùng
Tối
Đen
Đặc quánh
Không cho phép con đường lối đi nào
(những con đường bây giờ không có lối đi)
Ở đó
Loài rắn độc rực sáng đôi con mắt độc dược
Tiêm nọc độc vào tiếng chim
Chết
Tiêm nọc độc vào bàn chân anh
Khằng khụa
Trong sự hỗn loạn gần chết ấy
Anh đi theo lối di trú của ruồi
Anh
Theo
Gặp
Sống
Cùng những số phận ruồi bu
Này em
Chìa tay ra, dù muốn hay không...

Đà Năng, 2010

T.V.V

 

 

LỐI ĐI KHÔNG MÀU

dấu vết bàn chân trên lối đi không màu
nhiều nỗi buồn trong anh đã nhập viện
không có chỗ nằm
sao nỗi buồn không chết ngay trên đường nhập viện
mà đòi theo cái chết khốn nạn đời anh

rồi niềm tin cũng bước trên lối đi không màu
niềm tin trong anh nhập viện
một bệnh viện không bò, đứng, ngồi, lết . . . nằm không mơ
anh cởi niềm tin trong chiếc áo đẫm mồ hôi
chiếc áo cởi niềm tin khổng thể cởi
niềm tin chết
không lần điều trị đầu tiên hay cuối cùng

còn có ước mơ lội trên lối đi không màu
ước mơ trong anh nhập viện
ước mơ bò lê lết
bệnh viện khóc
nước mắt đổ dài
ước mơ nhiễm bệnh

trong lần hấp hối duy nhất cuộc đời
anh
nhìn
nghe thấy
vô số kể
những
nỗi buồn
niềm tin
ước mơ
chăn chân đi tìm bệnh viện
trên rất nhiều lối đi không màu
chết
trên đường
bệnh viện
có còn sự kiện cấp cứu nào không?

 
02/6/2010


Con tàu ngang ngạnh


Ngang ngạnh như thế là đủ rồi con tàu ơi
nằm trên thi thể ngày như thế thì cũng ruỗng mục thôi con tàu ơi
dừng lại để ngắm cõi người như thế là cũng thấu hiểu rồi con tàu ơi

Thức thách thời gian ư?
Thức thách lòng người ư?
Sai rồi
chỉ có thể bào mòn những cái hốc mắt nhạy cảm mà thôi
Nghe lời ta nói đây!
hãy về với biển đi
hãy về với cái thân phận lênh đênh của mình đi
hãy vượt sóng cùng những ước mơ đi
đời đang cần lắm
Hãy làm vậy đi!
rồi đời sẽ khác

Sao không về với biển đi
Hay là!
hay là không tin biển nữa
hay là biển gầm gừ lời của những tên cướp biển
hay là hành động man rợ của bọn người kia
hay là sự xua đuổi bắt cướp trắng trợn

Thôi, về với biển đi
khôi phục lại niềm tin đi
rồi đời sẽ khác
Về với biển đi
ta thương cho sự ngang ngạnh của mày quá
về với biển đi
đừng ngang ngạnh nữa
Tàu ơi!

(*)viết bên con tàu trên bờ biển Thuận Phước
Đà Nẵng 01/01/2010


TÔI THẤY RÕ NỖI CÔ ĐƠN RỜI RẠC CỦA TÔI

1. chiều đi qua tay biết bao nhiêu người mà tôi dại khờ chi ôm hết như chiều của riêng tôi để rồi chiều chết dần trong tầm tay thì tôi về với đêm đen mà lòng cô đơn trơ trọi như miền giông gió

2. gió ơi gió chơi trò ú tim với mái tóc dài của người thiếu nữ mà chi để rồi lẻn vào tim tôi đánh thức tình yêu không tuổi trỗi dậy vô hướng như một gã du mục mãn đời lang thang

3. mưa! mắt tôi mơ loang bóng mưa, từng sợi mưa dài chia ba khúc, khúc đầu trôi về quá khứ, tôi sống thời đang sống khúc giữa, khúc cuối chạm đất là tương lai đầu thai về làm bụi bặm bám rát mặt người

4. tôi nhặt từng lóng tay mình trong ma thuật ngón của trần tuấn và ngồi đối diện với mười ngón tay của mình chợt rùng mình khi biết chính tôi là kẻ chăn bò trong thành phố suốt đời đi tìm vạt cỏ lưa thưa mà ngóng đôi mắt buồn về thảm cỏ xanh rì thèm được như kẻ chăn bò ở quê mà không dám quay về vì đã lỡ dán lên mình cái model thành phố

5. chiều nhìn về phía nghĩa trang mù khói buồn những âm a của phạm phú hải xuôi về miền cực lạc sống dưới khe nước ngầm chảy từ trong đá mấp mem miền hoang cát mà mấy ai nhớ nhớ quên quên!

6. đêm co cụm bó gối ngồi chờ từng cơn lạnh đi qua! cái buốt lạnh viên hồn tôi thành viên đá nhỏ rơi tõm vào núi đá chôn vùi thoi thóp từng khúc thở sau cùng rồi chết, chết không lối thoát như những vần thơ của gã nguyễn lãm thắng hiện thời, và chết như ai đó đã viết về cái chết của kẻ làm thơ

7. đời nó dạy (mất dạy?) cho tôi những cái nhìn phiến diện mà chả có cái phiến diện nào ra cái phiến diện nào, thôi thì phiến diện tôi hay phiến diện đời hay là gì, gì, gì đó nữa thì trong tôi là sự cô đơn rời rạc như một kẻ chán đời cởi niềm tin trong chiếc áo đẫm mồ hôi.

8. vâng! rạc rời, rời rạc, rạc rời, rời rạc... phần tôi!

Đà Năng, 2010

T.V.V

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30537)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30672)
T hấp thoáng tháng tư rưng rưng mùa hạ cũ Mùa xưa qua đây Tuổi trẻ hồng như màu mực đỏ Đêm đốt rừng gió xiết cổ tình ca
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31216)
« C hiến tranh là sự tiếp nối chính trị bằng những phương tiện khác» . Câu văn trứ danh này của Clausewitz, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nghe qua. Nó xác lập sự phụ thuộc của quân sự vào chính trị. Từ khi có những tập hợp người gọi là thành quốc hay quốc gia, người ta không làm chiến tranh đơn thuần nhằm chém giết lẫn nhau, mà để giành lấy quyền định đoạt số phận của một cộng đồng. Và kẻ tham chiến có thể thua hàng trăm trận đánh, miễn là thắng trận cuối cùng, nếu sau đó nó mang lại quyền quyết định về việc tổ chức chính quyền trên một lãnh thổ.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31893)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34098)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34942)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34178)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33094)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41021)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33230)
c ắm que nhang tưởng niệm cho ngày ra đi thấy niềm cô đơn một lần nữa trở lại đêm soi gương sâu hút ánh mắt thoai thoải đường cong li tâm ấm ức