Đêm qua anh mơ thấy biển Sóng êm đềm liếm gót chân em Gió lao xao rụng nhành dương liễu Em nhặt vội vàng xõa mớ tóc xanh Giá như mặt trời đứng yên trên biển Chắc kịp buổi anh về.
Đêm qua anh mơ thấy biển Là điều có thật khi nói với em Giữa lắm chuyện đời dối trá. (Những chiếc mặt nạ quen nhìn Vẫn tưởng như mặt người lương thiện Mà anh mánh lới không từng!)
Đêm qua anh mơ thấy biển Giọng thùy dương em hát lời buồn Ngọt thời mía mọc tóc non Bên triền sóng nói thì thầm Cho anh ân sủng mang theo Suốt những chặng đường vắng bóng em.
Đêm qua anh mơ thấy biển Chiều về tình nhảy tung tăng Niềm riêng giấu trong vạt nắng Thương ơi bờ ngực hạnh đào Xanh xưa nỗi chờ mọc cánh Hứa với nhau như dặn chính mình.
Đêm qua anh mơ thấy biển Một mình em trước cõi mông mênh Nhỏ nhoi trái tim ngục lạnh Giam miết mối tình chung thân Mốt mai anh về qua biển Liễu còn xõa tóc chấm vai không(?)!...
N hạc sĩ Nguyễn Đức Quang, một trong
những người sáng lập Phong Trào Du Ca Việt Nam hồi thập niên 1960, vừa qua đời
lúc 4 giờ sáng ngày 27 tháng 3 nhật tại California, Hoa Kỳ, thọ 68 tuổi.
M ỗi lần trước
khi trở lại miền Trung, điều tôi thường hỏi: ngoài đó bây giờ mưa hay nắng. Lần
này cũng thế, người em tôi vừa từ Huế trở về sau hai mươi ngày công tác nói:
trời đang nắng và thành phố đầy hoa phượng, hoa sen. Bây giờ ngoài đó mùa hè và
tôi nhớ tới không khí oi bức trong những chuyến đi cũ vào những thời gian đầu
mùa hè: hoa phượng đỏ trên những ngọn cây, hoa sen nở đầy trong hồ Tĩnh Tâm,
chung quanh trường thành, những trái nhãn nhỏ sai trên ngọn cây trong Thành
nội.
G he
chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên
nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong
khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã
đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm
lá che mui nhìn vào.
C húng tôi tới thị xã Cẩm Phả vào hồi mười giờ sáng. Một cơn mưa bất thường ập
xuống, làm như trời cũng cảm được lòng người, nhỏ những giọt nước mắt của trời
để làm chất xúc tác cho những giọt nước mắt của người có dịp tuôn trào.
Ở mức độ cao hơn một tiểu thuyết khiêu dâm, Florence
Dugas dẫn người đọc tiến dần đến chỗ thưà nhận nỗi đau và sự chối từ hiện hưũ,
mà nguyên nhân bắt nguồn từ một tuổi thơ bất hạnh. Viết thẳng tay bằng một văn
phong sống sượng - nhưng không trơ trẽn - Florence Dugas, với tự truyện Thống
Muội , đã bóc trần mọi tình huống, gây xót xa, băn khoăn, trăn trở nơi người
đọc. Là giáo sư kịch nghệ của hàn lâm viện kịch nghệ tại Pháp, cô cho xuất bản Thống
Muội năm 1996, lúc 28 tuổi.
C uộc phỏng vấn Cổ Ngư, Thận Nhiên, và Đỗ Lê Anh Đào với những tiêu đề: "Trở về cùng nhịp thở đất nước; Thơ, con đường ngắn nhất ; Việt Nam, không chỉ là một cuộc chiến" đã được Hợp Lưu thực hiện...
"Tôi mang đất nước tôi trong tim như một chàng trai mang chiếc bào thai đôi. Đó là sự nối kết dị thường. Nối kết với quê hương tôi và vì vậy bào thai đôi này phải được che đậy, bóp nghẹt, công nhận và cũng đồng thời bị từ chối. Thế là ta mang nó như mang một đứa trẻ đã chết. Sự nối kết dị thường buộc tôi phải có mối quan hệ với một đất nước khác.
N gay sau khi tỉnh dậy, Aisawa đã đi tìm bố mẹ và những người
thân của mình. Mỗi ngày cậu bé đều để lại lời nhắn trên giấy: “Con sẽ đến vào
11h ngày mai, xin hãy đợi con. Con sẽ đến vào ngày mai”. Những dòng chữ nhắn
nhủ của cậu bé này đã khiến cho bất kỳ ai dù là cứng rắn nhất cũng phải rơi lệ.
B ắt chước nhà văn Song Thao, tôi dùng vỏn vẹn chỉ một
chữ, làm tựa đề cho cuộc trao đồi này. Nhà văn Song Thao cư ngụ cùng thành phố
với tôi, mặc dầu chẳng “cách hai đoạn đường dài”, mặc dù không “cách nhau một
dậu mồng tơi”… nhưng gạt bỏ vấn đề địa hình nhiêu khê nọ, chúng tôi luôn gần kề
trong gang tấc, bởi giản dị, chúng tôi cùng táy máy “vọc chữ” dưới ngôi nhà
chung: Văn chương. Lần chuyện trò này, hình thành do hai điều: Thứ nhất, những
người bạn phương xa của tôi vẫn thường dọ hỏi: Song Thao là ai? Thứ hai, cách
đây mấy hôm, nhà văn chung “phường khóm” với tôi đã vừa in xong cuốn Phiếm số
9. Để câu chuyện đi gần với tinh thần “vui thôi mà” của cố thi sĩ Bùi Giáng,
tôi tránh hỏi tới những vấn đề nặng nề, nghiêm trọng của tình hình đất nước. Hy
vọng những người từng tủm tỉm cười khi đọc Phiếm, sẽ hay biết đôi điều về tác
giả, vốn kín tiếng nhưng rất sung (hiểu ở nghĩa viết mạnh). Hồ Đình Nghiêm
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng.
Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm
đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình.
Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc
đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật
tự.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.