Khi phi cơ bắt đầu cất cánh Rời xa vùng đất nóng Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi...
Màu xanh của đất đã bắt đầu biến dạng Những con rắn rình mồi Từng sợi thần kinh khật khùng khấp khưỡng Tự huỷ mình bằng những cơn nát rượu Như loài thú có mầm cuồng dại Mang "nỗi buồn chiến tranh"(*) Ở một nơi mà sự nghi ngờ vinh thăng thành dị tật (Người bạn bên mình luôn có thể là công an)
Và lòng yêu nước khao khát tự do Khao khát được công an theo dõi Văng tục vào người yêu, văng tục vào mẹ mình Thậm chí mong ở tù vài ngày Chỉ để làm dáng nơi đất Sài Gòn Treo ước mơ trên giàn “bông giấy”
Mỗi sáng trình diện ở góc quán cà phê Trước khi làm công việc hàng ngày, đi dạy, chụp hình, viết văn, làm báo Và làm tiền kinh dị... Hoặc không làm gì cả Là tuyệt nhiên đối kháng Ngồi bất động nhìn ly nâu đen Cánh ruồi gió và nắng tênh hênh Nghe cuộc đời lao đao như văn chương Việt
Anh làm sao giúp được em Từng bầy muỗi say máu bâu vào chân em Để lại những vết thâm và ngứa Những vi sinh lâm râm tụng niệm Biển miền Trung mang nét đẹp xuân thì Anh theo em qua vùng Cao nguyên rờn rợn
Bài thơ anh viết lại nhiều lần Ao ước xoá đi niềm đau giữa hai hàng chữ Nhưng làm sao nói lời tỏ tình Với những điều không thật...
Khi phi cơ bắt đầu cất cánh Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi... Có phải nơi đó quê hương?! Nước mắt anh ứa ra... mặn đắng.
h ồi ức bỏ ngang đạo đức kinh thánh tĩnh mạch giục giã lời đùa khinh bỉ [...] dưỡng khí không còn thở bằng mũi bằng oxy cổ đại chỉ là bằng miệng bằng tay cầm đầy xấp bạc polymer
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Đậu Sỹ Nguyên là sinh viên K11 Viết Văn Nguyễn Du - Đại Học Văn Hoá Hà Nội. Chúng
tôi hân hạnh gới thiệu những sáng tác đẹp như "màu hoa cải trắng" của Đậu Sỹ Nguyên đến với quí văn hữu và bạn đọc Hợp Lưu. TCHL
T ôi muốn hỏi cô gái “Tại sao cô lại xâm hình con rồng mà
không phải cái gì khác?”. Cô gái nói: “Tôi thích”. Một câu trả lời không trả
lời gì cả. “Tại sao cô thích?” Cô gái bảo: “Đi mà hỏi rồng”. Tôi muốn banh đít
cô ra để hỏi, nhưng cô đang đối diện với tôi. Có nghĩa là tôi đang đối diện với
cái điều “hữu hạn thì hư ảo mà cái vô hạn thì bất khả tri”.
- T ôi rất xin lỗi. Tôi có thể bồi thường. Hoàng cau mày “ Không
bồi thường gì cả. Ông xem, thứ nước bẩn thỉu của ông đã làm tổn thương anh bạn
bé bỏng này. Nó sẽ chết vì thứ mùi ô uế này” - Tôi nghĩ cái cây này sẽ lớn nhanh hơn. - Ông đang huỷ hoại công viên đấy.
n hư địa
chỉ không bao giờ có cho một lá thư chưa bao
giờ viết, tịch mịch một nốt
nhạc chưa
ngân, thành tiếng vang vọng bao lâu trong mơ hồ tĩnh lặng nơi chốn
Ai nghe thấy tên thành phố Seattle
đều ngán về cái mưa dai dẳng, một năm gần sáu
tháng trời. Biểu
tượng của Seattle
là một người cầm dù. Nắng
ở đây hiếm hoi như hạnh phúc Anh có về gọi nắng đến cho em…( Trần Mộng Tú) Vậy
mà chúng tôi đã ở thành phố Seattle
gần 36 năm trời .
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.