- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

HỢP LƯU 112 / XUÂN TÂN MÃO

15 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 75355)

lg_thutoasoanHợp Lưu 112 Xuân Tân Mão 2011 , đến với bạn đọc và văn hữu khắp nơi trong tiết trời lạnh hơn mọi năm. Một năm đã trôi qua với bao biến động trên thế giới ngày nay, và cũng là một năm có nhiều đổi thay nơi quê nhà. Dù đang ở nơi nào, tâm hồn người Việt vẫn luôn hướng về; mong mỏi đổi mới, cải thiện cho một xã hội tốt đẹp hơn. Mùa Xuân là biểu hiệu của khởi đầu và hy vọng, cũng là dịp cho chúng ta suy gẫm và nhìn lại một năm đã qua.

 Hợp Lưu 112 đến với quí bạn đọc và văn hữu đúng vào dịp có nhiều biến chuyển chính trị; giấc mơ hiện đại hóa đất nước, khiến dân giàu dân mạnh không thuần là những câu khẩu hiệu vô nghĩa. Tuy nhiên, quyền tự do báo chí vẫn luôn là giấc mơ vô cùng chật vật cho những người làm truyền thông ở xứ sở mà con người luôn sống trong nghi ngờ, lúc nào cũng lo sợ cái ác, dốt và hèn của bạo lực. Mặc dầu Việt Nam đã hơn một lần khẳng định sẽ cải tổ luật pháp, đẩy mạnh đổi mới, công nghiệp hóa dần đất nước, thâu ngắn khoảng cách kỹ thuật và kinh tế với các nước trên thế giới. Đến hôm nay, xã hội Việt Nam vẫn còn cấm đoán và trấn áp đối lập và thậm chí tìm cách bưng bít truyền thông bằng các loại “tường lửa”... trong hệ thống truy cập liên mạng toàn cầu. Một lần nữa, chúng tôi trong khả năng hạn hẹp của mình, cố gắng duy trì Tạp chí Hợp Lưu luôn là diễn đàn của văn chương và đệ tứ quyền của con người .

Hợp Lưu 112, với bài vở phong phú của một số báo Xuân, đồng thời cũng là một số báo đặc biệt về nhà văn Thảo Trường. Chúng tôi trân trọng dành ra 1/3 số trang của kỳ báo nầy để đăng tải và giới thiệu một số bài của Nguyên Vũ Vũ Ngự Chiêu, Phan Nhật Nam, Du Tử Lê và Đặng Phú Phong viết về Thảo Trường cùng những tác phẩm tiêu biểu của ông: Người đàn bà mang thai trên kinh Đồng Tháp, Nhãn hiệu Mỹ , Những đứa trẻ đầu thai giữa hàng rào, Hành khách... , như một nén hương tưởng niệm kính gởi đến nhà văn Thảo Trường.

Hợp Lưu 112 được mở đầu với bài viết của học giả Chính Đạo Nhìn lại mùa Xuân khói lửa 1789 thời vua Quang Trung để suy ngẫm đến những mùa xuân cận đại của dân tộc, đến những hành động mà thế giới ngày nay lên án là “cultural barbarism” [sự mọi rợ văn hóa]. Chiều cuối năm trên bờ biển, bút ký của Trùng Dương đưa chúng ta vào thế giới ngày nay với những phương tiện tinh vi nhưng cũng thật cô đơn và buồn bã tận cùng ở cái mong manh hữu hạn của đời người; trước cái mênh mông và vô hạn của đất trời. Đinh Cường giới thiệu Mèo trong tranh Foujita bằng mắt nhìn của một hoạ sĩ. Hoàng Chính giới thiệu tiểu thuyết gia Peter Carey người Úc với tác phẩm Peeling .

Bằng sáng tác mới nhất Nam Dao đã gởi Mặt Nạ qua chữ Duyên trong Phật Pháp, Đỗ Phấn vẫn ý nhị và sâu sắc trong Cầu cho tôi không cầu mong gì cả và anh nói: “Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo...” Và Những con giun của Hoài Băng làm cho bầu trời Hà Nội xám hơn ta tưởng.Trở lại với sáng tác hải ngoại Bùi Ngọc Khôi Giải thoát bằng một chuyện kinh dị liêu trai, Nguyễn Xuân Tường Vy vẫn Hoài vọng và không biết trả lời làm sao với cô con gái bé nhỏ trong bao nhiêu năm “Việt Nam chỉ có chiến tranh và trại cải tạo thôi hả mẹ?”. Nguyễn Tường Thiết êm đềm với Hải cảng yêu dấu. Cái bóng của Trần Mộng Tú mong manh như thân phận và buồn như quá khứ Hồ Xuân Hương Đà lạt. Và Trần Trung Sáng với Con mèo ngái ngủ cùng Phù Thuỷ của Lê Nguyệt Minh và Đường số 18...Thi ca nở rộ với những sáng tác mới của : Lê Thánh Thư, Trịnh Y Thư, Nam Dao, Đặng Hiền, Đa Mi, Đoàn Minh Châu, Lưu Diệu Vân, Nguyễn Thị Anh Đào, Trần Hữu Dũng, Luân Hoán, Trần Thiên Thị, Nnguong, Đức Phổ, Ngô Tịnh Yên, Nguyễn Hồng Nhung, Lý Thừa Nghiệp, Khaly Chàm, Nguyễn Đông Giang, Đinh Trường Chinh, Thường Quán... Bài phỏng vấn nhà văn Hồ Đình Nghiêm do Lê Quỳnh Mai thực hiện. Sau hết, vẫn là các mục thường xuyên: Phiếm luận với Song Thao, Mạn đàm Văn học với Trần Thiện Đạo, Tin Sách với Vũ Thuý Vi...

Hợp Lưu trong thời gian qua bị chậm mất một thời gian, chúng tôi thành thật cáo lỗi cùng quí bạn đọc và văn hữu. Độc giả dài hạn sẽ không bị ảnh hưởng đến việc gia hạn báo. Vì mỗi lần gia hạn là 6 hoặc 12 số báo, chúng tôi sẽ gởi đầy đủ những số báo quí vị đặt mua. Kể từ số nầy tạp chí sẽ trở lại hoạt động bình thường.

Chúng tôi trân trọng tri ân quí độc giả, văn hữu, thân hữu đã giúp đỡ, đọc và cổ động Tạp Chí Hợp Lưu trong suốt bao năm qua. Kính chúc quí vị một năm Tân Mão 2011 an khang, thịnh vượng và nhiều sức khoẻ.

 

Tạp Chí Hợp Lưu

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30829)
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe.
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30569)
H đã rời bỏ nơi chốn chúng tôi cùng rong chơi “ nơi đó sặc mùi lừa bịp – H nói những cái thớt và những đứa liếm thớt H không chịu được mùi không phải của người”
16 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 30695)
T hấp thoáng tháng tư rưng rưng mùa hạ cũ Mùa xưa qua đây Tuổi trẻ hồng như màu mực đỏ Đêm đốt rừng gió xiết cổ tình ca
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31239)
« C hiến tranh là sự tiếp nối chính trị bằng những phương tiện khác» . Câu văn trứ danh này của Clausewitz, có lẽ ai trong chúng ta cũng từng nghe qua. Nó xác lập sự phụ thuộc của quân sự vào chính trị. Từ khi có những tập hợp người gọi là thành quốc hay quốc gia, người ta không làm chiến tranh đơn thuần nhằm chém giết lẫn nhau, mà để giành lấy quyền định đoạt số phận của một cộng đồng. Và kẻ tham chiến có thể thua hàng trăm trận đánh, miễn là thắng trận cuối cùng, nếu sau đó nó mang lại quyền quyết định về việc tổ chức chính quyền trên một lãnh thổ.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 31919)
T ình trạng dịch thuật hiện nay ở Việt Nam đang ở mức cần phải báo động. Radio RFI đã dành nhiều chương trình cho những buổi nói chuyện với nhiều dịch giả trong và ngoài nước về vấn đề này. Sau Hoàng Hưng, Phạm Xuân Nguyên là những nhận định có phần nghiêm khắc của dịch giả Trần Thiện-Đạo đã sống ở Paris trên nửa thế kỷ. Trước 30-04-1975, Trần Thiện-Đạo cộng tác với các báoVăn, Tân Văn, Bách Khoa, Nghệ thuật... ở Sàigòn và hiện nay vẫn thường xuyên gửi bài in trên các sách báo văn học trong-ngoài nước. Ý kiến của Trần Thiện-Đạo sẽ như một liều thuốc đắng, may ra giã được một số tật cố hữu trong địa hạt dịch thuật của Việt Nam.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34122)
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34966)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng, hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường, sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 34199)
Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ, sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu. Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa, tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như giông, như bão.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 33106)
...Trong hoàn cảnh hiện nay, người làm văn học, trong hay ngoài nước, đặc biệt là giới trẻ, đang có cơ hội và khả năng tạo một sinh khí cho xã hội VN, giúp giảm thiểu những phá sản tinh thần đang xẩy ra. Muốn vậy, rất cần có sự đam mê, học hỏi, và lòng can đảm nói thật, viết thật. Không có nền văn học có giá trị nào được xây dựng trên sự giả dối và tránh né.
12 Tháng Tư 201412:00 SA(Xem: 41062)
T ừ ngày 7/3/1975, khi Văn Tiến Dũng bắt đầu cô lập Ban Mê Thuột, tới ngày 30/4/1975, khi Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng, vừa chẵn 55 ngày. Thật khó ngờ chỉ trong vòng 55 ngày và 55 đêm mà đạo quân hơn một triệu người–có hơn phần tư thế kỷ kinh nghiệm tác chiến, với những vũ khí khá hiện đại như Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa [VNCH]– bị sụp đổ hoàn toàn [...] Những hình ảnh điên loạn mà ống kính các phóng viên quốc tế thu nhận được chẳng khác cảnh vỡ đê trước con nước lũ, hay sự sụp đổ của một tòa lâu đài dựng trên bãi cát, khi nước triều dâng lên.