Nguyễn Chí Trung
Trường ca “MƯA CUỐI CÙNG”
_________
LỜI DẪN I
Có những cơn mưa không chỉ rơi xuống mặt đất,
mà còn rơi vào bên trong con người.
Mưa Cuối Cùng là một cơn mưa như thế —
cuối cùng của Thời Gian,
và cũng là khởi đầu cho một cuộc rửa tội của Linh Hồn.
Trong tiếng mưa, Thi Sĩ nghe được tiếng dội của nhân loại:
những bước chân thất lạc, những linh hồn không còn chốn trở về,
và câu hỏi âm thầm về ý nghĩa của cuộc hiện sinh.
Ở đó, Thơ không còn là ngôn từ,
mà trở thành một hơi thở duy nhất – một tiếng vọng cuối cùng – một sự thử tìm cách sống sót.
Từ “Gió” đến “Mưa Cuối Cùng”,
Nguyễn Chí Trung đi hết một vòng của Tạo hóa:
từ hơi thở vô hình đến giọt nước hữu hình,
từ khởi nguyên đến tàn diệt,
để lại cho đời một ánh nhìn – trong suốt, đau đớn, và nhân từ.
Mưa Cuối Cùng không chỉ là Thơ,
mà là một nghi thức tiễn đưa con người về lại với thiên nhiên,
nơi mỗi giọt mưa là một linh hồn được trả về nguyên thủy.
MƯA CUỐI CÙNG
1.
Mưa liên tục hai ngày nay
Mưa tầm tã, mưa kéo dài … cơn điên
Nước từ đâu đổ liên miên
Như Trời trút cả buồn phiền một cơn
2.
Nơi chốn này, đâu trống trơn
Người, xe tháo chạy. Đã sờn lòng ai?
Nước từ đâu đổ về đây?
Nước sông Hằng rửa đọa đày hiện sinh?
3.
Vỉa hè đốt thuốc đứng nhìn
Mặt đường mưa vỡ linh tinh ánh đèn
Vàng cho thành phố thêm đen
Vọt cho thân phận càng hèn thêm ra
4.
Mưa từ hỏa ngục về qua
Đây là thủy ngục chứ là gì đâu!
Mưa từ cuối mưa từ đầu
Mưa suốt khoảng giữa cho sâu đọa đày
5.
Mưa nhiều thế kỷ đến nay
Xuống dân và nước bùn lầy chìm trong
Có ai còn được chút lòng
Nhìn mưa để thấy là … không còn gì!
6.
Có chắc không, không còn gì?
Mưa đâu trôi tuột thầm thì trong tim
Ở trong những mạch máu chìm
Những ngày tháng cũ còn tìm lẫn nhau
7.
Mưa đem nước từ chỗ nào
Về đây ướt sũng não đầu của ta
Hiên Tây ta đứng nhìn ra
Giữa đường dòng cũ cuộc xa linh hồn
8.
Tấm lòng riêng, tấm lòng chung
Còn lòng nào nữa mà trông mong giờ
Chúng ta không thể nào ngờ
Nước chôn toàn bộ, bây giờ là đây!
9.
Mưa khủng khiếp, ta ngất ngây
Mưa từ hồng thủy, về đây một lần
Giọt quất vào mặt không ngừng
Ta nhắm mắt lại, cõi trần hình dung
10.
Mưa trên trần thế lung tung
Giọt ngang bay khắp vào lòng trống không
Giọt dọc đổ xuống thành đòng
Cuốn trôi những cuộc đời không bến bờ
11.
Chúng ta đâu thể nào ngờ
Sau cuộc tiến hóa, bây giờ là đây!
Chúng ta có hết trong tay
Mà vĩnh viễn mất một bài đầu tiên
12.
Mưa nay: Trời Đất cơn điên
Chúng ta vẫn chưa diện tiền: không ta
Nước xuyên qua mọi mái nhà
Chỗ nào trú nữa, cũng là thế thôi
13.
Từ trên nước đổ liên hồi
Đường sông cuộc hết luân hồi nhân sinh
Bao trăm ngàn năm (?) tiến trình
Đến nay hội tụ sắp thành Số Không
14.
Không đâu ta không hề mong
Sau khi biến mất, sẽ không còn người
Trái tim ta quá yêu đời
Nhưng đầu ta thấy “con người hôm nay”
15.
Mưa dai dẳng giọt dằng dai
Nước đà phủ lấp cái ngày hoang sơ
Luận Tiêu dao chỉ trong tờ
Nào ai có thể đã ngờ đến đây?
16.
Sống là căn bệnh không hay
Chết là liều thuốc giải vây cuối cùng
(Nói ra chúng bảo điên khùng
Sống ngày nay, không điên khùng, làm sao?)
17.
Mưa làm những đời lao đao
Những đời lảo đảo từ đầu đến đuôi
Những đời không thể chôn vùi
Cũng không hề muốn, dù thời trầm luân
18.
Cho hay cuộc sống vô ngần
Muốn tiêu hủy được, phải cần bàn tay
Có thật không? Không đổi thay
Nếu thuần nhiên sống từ ngày hồng hoang
19.
Mưa từ cõi ấy địa đàng
Nay về địa ngục: trần gian chính là
Xưa Vô Cùng mở ngày ra
Nay đèn rạng sáng, ngày là đêm sâu
20.
Nhà em ở tận những đâu
Bờ tràn ngăn cách cơ hầu khó qua
Mưa chia hai thế giới ta
Trong linh hồn một mới là Tình Yêu
21.
Mưa khắp cảnh giới tiêu điều
Gió phành phạch đập mái lều giăng nghiêng
Ny lông manh áo qua đêm
Ôm nhau ngồi ngủ dựa bên hè tường
22.
Chung quanh ngạo nghễ xiển dương
Nhà cao hơn tháp, con đường văn minh
Thép và kính, tiền và danh
Đó là một cuộc chiến tranh không ngừng
23.
Trời mưa không thể nào ngưng
Chúng ta cũng thế, có ngừng được đâu!
Cho dù bao cuộc dãi dầu
Ở trong chỉ tấm lòng sâu là còn
24.
Nước trôi tan những dấu mòn
Ta tìm, ngu xuẩn trong cơn điên rồ
Bao nhiêu chữ nghĩa hồ đồ
Không ngăn ta khỏi ngây ngô kiếm tìm
25.
Mưa dử dội, đất này chìm
Nước làm sũng ướt quả tim mệt nhoài
Hồn ta tấm giẻ rách, dai
Mà như chứa hết đọa đày thế gian
26.
Làm sao vắt, vắt lại càng
Chưa khô cạn đã lại tràn đầy thêm
Đục ngầu cứ mãi dâng lên
Bùn lầy đã đến tận Thềm Bên Kia
27.
Mưa ngăn cách, mưa chia lìa
Bây giờ hẳn đã đầm đìa hơn xưa
Đây thành phố cũ như vừa
Mất đi. Hay đã mất từ Ra Đi?
28.
Đã nửa thế kỷ, còn gì
Đây con đường cũ, ta về nhìn quanh
Hàng cây me lá vẫn xanh
Còn mang chứng tích?Phong phanh trong đầu
29.
Mưa từ đâu, mưa về đâu
Mưa từ đầu xối dòng sầu trong ta
Mới đầu xứ sở là nhà
Nay Mặt Đất chẳng còn là Quê Hương
30.
Đâu phải là chuyện tha phương
Không riêng chỉ chuyện con đường nước trôi
Bây giờ Mặt Đất Trong Hồi
Tắt Hơi, trong một cuộc chơi hãi hùng
31.
Mưa đây một trận cuối cùng
Để đưa nhân sử vào vùng chiêm bao
(Phải đâu chỉ trận mưa rào
Làm ta xao xuyến tầm phào chyện riêng
32.
Cũng không phải cuộc buồn phiền
Vì đâu ta mở diện tiền cuộc sinh
Cuộc đi đầy ải thông minh
Đấy là nghiệp chướng. Hay Tình phải mang?)
33.
Mưa dài như là Thời Gian
Tự tại tuyệt đối không màng chúng ta
Trái đất Người có về qua
Ở trong vũ trụ có là gì không?
34.
Bao nhiêu là giọt dãi dầu
Bao nhiêu nước đổ lên tàu lá khoai
Những cơn mưa làm mệt nhoài
Mà hồn sao vẫn cần hoài mưa giông!
35.
Nhìn đây mưa ngập trong không
Xuyên qua ngõ ngách của lòng mở ra
Thấm vào mạch máu dưới da
Có gì khác biệt đời ta đời người
36.
Nếu là tài trí hơn đời
Thì đừng ngôn ngữ đừng lời, thừa dư
Bao nhiêu chữ nghĩa vốn từ
Ngàn xưa để lại, bây giờ cũng tan
37.
Mưa đây trận cuối cùng đang
Xóa sạch tội lỗi trần gian đã làm
Mặt Đất Rác Rưởi nhở nham
Con thuyền thủng lỗ nước tràn cuộc sinh
38.
Một lần ta đã hãi kinh
Bây giờ chấp nhận, chỉ đành nhìn thôi
Có không, còn chút ngậm ngùi?
Ấy là một nỗi ngậm-ngùi-vạn-năm
39.
Mưa như từ Chốn Xa Xăm
Trời tuôn nước mắt âm thầm xót thương
Có khi chỉ tại Con Đường
Người Đi dẫn đến vô thường, tất nhiên
40.
Chữ bóng bẩy, nghĩa quàng xiên
Cũng là trôi tuột xuống miền phù du
Trong đêm-thế-giới âm u
Đốt trái tim trên Đường Mù mà đi
41.
Mưa vật vã lòng từ bi
Hình như người chẳng còn gì với nhau
Vì chưng thế giới quá giàu
Đã ai biết Đất khổ đau cực cùng
42.
Vĩnh hằng ý niệm mông lung
Câu kinh được viết, tụng không có người
Bài Thơ từng khúc rã rời
Mà sao kỳ vọng cho đời mai sau!
43.
Mưa quất càng lúc càng đau
Lòng đà tuyệt vọng làm sao khẩn cầu?
Gọi nhau qua tiếng nguyện cầu
Trong im lặng của hố sâu đầm lầy
44.
Mưa trên những linh hồn say
Cho rượu ma túy cuồng quay với đời
Nếu ta chẳng bị làm người
Thì đâu phải viết những lời khổ đau!
45.
Mưa trên đời người lỡ tàu
(Những người kịp chuyến, về đâu thì về!)
Trên ga vất vưởng lê thê
Mai này chắc chắn chuyến về dưới kia
46.
Mưa dài đến tận cõi khuya
Nước dâng mãi, không còn chia hai bờ
Bên đây, bên đó, đến giờ
Tiếng chuông chùa dẫn qua bờ trầm luân?
47.
Mưa mới thật là vô ngần
Vì chưng nước mắt chỉ ngầm dưới thôi
Tất cả đây. Tôi đâu rồi?
Tôi không ngừng khóc từ hồi mới sinh
48.
Mưa theo Người cuộc hành trình
Không dừng lại được. Điêu linh là giờ!
Ôi bi thảm cuộc làm Thơ
Nói ra Sự Thật Không Ngờ. Làm chi
49.
Mưa ôi, một chút từ bi
Kiếp người hãy hóa, trả về thiên nhiên
Một lần chấm dứt đảo điên
Thơ ta hòn sỏi bình yên suối vàng
NGUYỄN CHÍ TRUNG
27.09. - 03.10.2016 Hotel Anh Tú - Saigon
© nguyenchitrung
Trường ca “MƯA CUỐI CÙNG” được viết ròng rã trong suốt một tuần lễ mưa từ 27.09. đến 03.10.2016 tại khách sạn Anh Tú, đường Bà Huyện Thanh Quan, Saigon, gồm 49 từ khúc, nhiều hơn trường ca “GIÓ” một từ khúc.
Buổi tối đó tôi đã lội mưa và bùn một mình sang quán Cơm Nam Định dùng bữa ăn tối, sau đó đứng dưới mái hiên ở vỉa hè, đốt thuốc hút và nhìn MƯA, nghĩ đến những cơn mưa của thời thơ ấu, thời thanh niên, và đến tiến trình của cả nhân loại.
27.09. – 03.10.2016
SAIGON
***
LỜI DẪN II
“Mưa Cuối Cùng” không nói về cơn mưa như hiện tượng, mà như một phép thử cho linh hồn con người.
Trong sự lặp đi lặp lại của giọt nước, thế giới hiện ra vừa mệt mỏi vừa nguyên sơ. Mưa rửa sạch lịch sử, rửa sạch ngôn từ, và cuối cùng rửa sạch chính ý nghĩa của cuộc hiện sinh.
Những từ khúc của Nguyễn Chí Trung là những mảnh nhận thức, rơi giữa Thời Gian và ký ức. Ông không tìm câu trả lời; ông chỉ ghi lại những khoảnh khắc khi câu hỏi tự nó tan trong tiếng mưa. Ở đó, con người không còn là chủ thể sáng tạo mà trở về làm hạt bụi thấm nước, tự soi mình trong tấm gương của địa cầu.
Đọc “Mưa Cuối Cùng” là đi ngược tiến trình của cái gọi là văn minh, trở lại điểm khởi nguyên của ý thức — nơi cái “tôi” và “thế giới” chưa từng tách biệt. Mưa, trong nghĩa ấy, chính là ký ức cuối cùng của vũ trụ về chính nó.
- Từ khóa :
- NGUYỄN CHÍ TRUNG

