LỤC BÁT MÙA XUÂN
thơ Huỳnh Liễn Ngạn
LẠC MẤT MÙA XUÂN
đưa em qua ngõ phù vân
kịp mùa xuân chạm đến gần nở hoa
anh đi mang nặng tính nhà
gởi theo hương tóc phồn hoa giữa trời
mùa xuân cây lá gọi mời
cho em gặp lại mộng đời đã xa
có con bướm trắng chan hòa
đậu trên vai hỏi vườn cà nơi đâu
vườn cà ở tận nương dâu
mà anh lỗi hẹn trời sâu chưa về
mùa xuân má đỏ môi kề
làm say cả ảnh trăng thề kiếp sau
gió chiều thổi nhẹ hàng cau
bầy chim én đã rất lâu quên về
hay là để lạc đường quê
bởi vì ruộng lúa bờ đê không còn
lòng anh chợt thấy héo hon
cứ theo con nước mỏi mòn mà đi
áo em vàng nắng xuân thì
nên mùa xuân cũng phân ly một đời.
Huỳnh Liễn Ngạn
6.11.2024
MÙA XUÂN LẺ ĐÔI
về nghe sầu chất lên cây
con sông nhánh cỏ cũng gầy theo em
rồi mai đến hẹn ngõ thềm
em đi bước mỏi chân mềm nhịp khua
đếm từng ngày tháng đong đưa
ngỡ như trời cũng đổ mưa vào lòng
năm cùng tháng tận chờ mong
tình em theo ngọn gió đông thật rồi
ngoài kia sầu chất lên ngôi
để mùa xuân phải lẻ đôi một đời.
Huỳnh Liễn Ngạn
20.12.2924
MÙA XUÂN SƯƠNG MÙ
sáng nay trời đổ sương mù
tôi nghe lòng cũng thâm u giữa trời
cuối năm cuối tháng cuối đời
một thân thể đã mục rời rã cây
sáng nay lạnh kiếp lưu đày
tôi nghe trống cả đôi tay hững hờ
biết tìm đâu những giấc mơ
cuối năm chỉ thấy xác xơ phận người.
Huỳnh Liễn Ngạn
29.11.2024
ĐỢI MÃI MÙA XUÂN
em đi màu tóc trên đồng
vàng xanh lúa trổ hoen đòng rạ khô
trời chiều anh vớt đem vô
rải trên mái lá nhấp nhô ngọn triều
gọi em để gởi đôi điều
khi đông tàn rụng ít nhiều nhớ thương
vào hôm ở ngã tư đường
con sông chảy xuống vô thường chảy lên
dòng đời lúc lạ lúc quen
làm anh cứ ngỡ ngàng tên một người
em đi giấu hết nụ cười
anh không nghe nên biếng lười cả năm
hôm qua còn một ngày rằm
anh mua rau trái sang năm ăn dần
những ngày thơ mộng phù vân
em đi mãi anh để phần cho ai.
Huỳnh Liễn Ngạn
1.1.2025
PHƠI ÁO MÙA XUÂN
xuân về lòng bỗng phân vân
mai vừa hé nụ bâng khuâng bên thềm
chờ em xỏa tóc rối mềm
kịp tay anh đụng màng đêm trở mình
cho dù gió có lặng thinh
thì hơi thở cũng bình minh nắng đầy
hỏi chi bóng tối sa lầy
thêm dài tay vẫy ngàn mây xa gần
nhìn đồi lau sậy khỏa thân
tuổi em có đụng hương ngân lên trời
mùa xuân đem áo ra phơi
nắng miên man nắng sầu lơi lả sầu
tình anh ngọn lửa đêm thâu
cho em bừng sáng tinh cầu lửng lơ
chợt lòng rộn tiếng ầu ơ
kịp vầng trăng rụng vàng tơ lên mình
anh về giấu vết răng xinh
của em và của băng trinh muôn đời.
Huỳnh Liễn Ngạn
5.1.2025
- Từ khóa :
- Huỳnh Liễu Ngạn