Thơ
Ngô Quốc Phương
BÀN TAY MẸ
Đúng mười năm trước
con lặng lẽ trở về thăm nhà, thăm mẹ
cảnh cũ, người xưa
bao nếp cũ đổi thay
con đường quê, con thả bộ vào làng
hoa đồng nội và lúa đồng thơm ngát
mẹ đón trước sân nhà
đôi mắt rưng rưng
đêm ở quê, rồi con về Hà Nội
bàn tay mẹ, tối chia tay
con vẫn ấm bàn tay
ôi mười năm xa cách
đêm nào con cũng hỏi
mẹ ơi
con đây này, mẹ có thấy con chăng
rồi dịch bệnh oái oăm
và lòng người ngăn trở
một năm rồi giỗ mẹ
con vẫn lênh đênh
sóng gió xứ người
đêm cô đơn, con lặng ngắm sao trời
và tự nhủ kia là cha, là mẹ
và kia nữa xa xa là xứ sở quê mình ấm áp
nhớ mẹ già
tay lại nắm bàn tay
nhớ tối thôn quê, nhớ ngày Hà Nội,
trước lúc ra đi con khẽ hỏi
mẹ ơi, mẹ ơi,
con thế này, mẹ có nghĩ suy
mẹ nói nhỏ
hai mẹ con vừa đủ
hỡi con yêu hãy tự lắng nghe mình
mười lăm năm, con trên một hành trình
bao lúc chông chênh
bao phút yếu lòng
cũng có lúc trách mình sao không khác
để mẹ cha già, chữ hiếu giữ vẹn đôi
con, mai này con đi, cứ tim mình con hỏi
hỏi con đường chữ thiện dẫn tới đâu
ấy là đường đi mà mẹ tin con phải chọn
mẹ an tâm, nhắm mắt cũng vui...
đêm trời tây, gió nhẹ thoảng chân trời
con nhớ mẹ
đưa bàn tay lên nắm
mẹ lại ở bên
ấm áp
lạ thường...
Ngô Quốc Phương, 8-15/6/2021,
(Dâng Mẹ ngày giỗ đầu, con cúng vọng nơi xa...)
NGÀY MƠ ƯỚC
Cuối cùng ngày mơ ước cũng đến
em bé chào đời
bệnh viện, những nụ cười
không còn phong bì, lót tay
mẹ hôn em
lần tiếp máu trước lâm bồn và phẫu
cũng không phong bì chi
ở đầu kia, người ra đi
lão nông đầu bạc
có xe bệnh viện đưa về nhà
không phải cuốn chiếu dọc đường, nằm bó sau xe máy
xóc óc, xóc thân, xóc cả linh hồn
để con cháu hoang mang
ôi, nhà nước của tôi đâu?
nhà nước của tôi đây
hàng triệu người tự do
với lá phiếu trong tay
bầu lên những người mình thực sự ủng hộ
vì những người ấy bảo vệ cho mình
ôi anh bầu cho xanh ư
tôi cũng quý xanh, nhưng tôi bỏ cho vàng
ồ nhưng tôi không bỏ cho đen đâu
nhất quyết
vì sao, vì họ giả hiệu, mị dân, bịp dân, lừa chúng
vì họ tham nhũng, hiếu sát, hiếu bắt bớ, hiéu bạo lực, hiếu tiền quyền
vì họ định hướng, dẫn dắt, lừa dối và bịp bợm
vì mồm họ xoen xoét
chính quyền vào tay họ rồi, họ giam cầm cả quốc dân, dân tộc, đất nước
ngày ra, có thể phải ra theo chiếc quan tài, hay đắp chiếu, hay thậm chí chẳng có gì
ngoài bánh vẽ...
còn hồng, còn tím Huế mộng mơ
còn da cam
còn xanh lá mạ
hay xanh dương, hay xanh nước bể...?
ồ, ấy là của tôi
ấy, cũng của tôi
của tôi...
của tôi...
ôi thực sự ngày hội
ôi thực sự tự do
bay lên nhé
hỡi cánh chim Lạc
con cháu Tiên Rồng
sải cánh giữa biển trời
rộng rãi, sang trang...
Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc, 13/6/2021
(Viết cho một ngày Tổ quốc tỏa hương!
Tặng thầy cô, bạn bè và các con)
KHÔNG, ANH VẪN SẼ LÀM THƠ
Căn phòng bệnh viện khép hờ
một hơi thở nhẹ và đều
bên ngoài cửa sổ
những bông hoa trong nắng sớm khẽ rung rinh
em, em hãy xích lại gần thêm
anh đang cần em lắm
ánh mắt, nụ cười
cho anh níu lại, làm thơ...
anh, anh đừng suy nghĩ nhiều
cũng đừng vẩn vơ nữa
cũng đừng xem tin tức
hãy an dưỡng
để mai kia khỏi bệnh, em đón về
và anh sẽ làm thơ nữa nhé
cho em
cho chúng ta
em, anh sẽ về, nhưng anh sẽ thôi làm thơ
tuổi này rồi, đọc riêng tặng em thôi
còn anh hổ thẹn
đừng nghĩ thế anh,
thơ trước hết là anh tặng cho mình
cho bản thân vui
và chia sẻ với em
đừng lo nghĩ, đừng thời sự chi anh
hại não, lao tâm, tổn trí chẳng ích gì
không, anh vẫn sẽ làm thơ đấy chứ
chỉ trừ khi cái chết tạm chia ly
để anh xa em
xa bạn bè
xa quê hương, phố xá
nhưng hãy nghe rõ lời anh
hãy đốt giúp anh những bản tình ca viết xong, hay dang dở
vì nghĩ ra anh vẫn thẹn với bao người
nhân gian còn khổ đau
còn bao nhiêu đói rách, bất công, đầy đọa
mà thơ anh, tuổi này, lại hí hửng yêu đương...
anh, xin anh đừng mặc cảm thói thường
em cũng sẽ không đòi anh làm thơ cho riêng em nữa
lẽ nào em định hướng chữ nghĩa anh
nhưng anh ơi, chúng mình vẫn tuổi yêu
mà yêu đâu có tuổi
tim vẫn đập
và môi kia thầm nhắc
phút rung động nào đưa ta đến bên nhau
vậy thế nhé, anh đừng buồn nữa nhé
hãy làm thơ cho những thứ mê say
và những gì làm anh xúc động
em sẽ không nói gì
em sẽ lặng đọc anh...
cánh cửa phòng bệnh mở ra
những bóng trắng bước vào
bước vào
bước vào
những tiếng động xoay quanh
những hình ảnh trao lượn
một cõi trời xanh mây trắng mở ra
hoa trên trời và hoa nở thiết tha
ôi giấc mơ của một người im lặng
một người cô đơn đang tự hát cho mình
nhưng hạnh phúc ấy vẫn là hạnh phúc
khi được độc thoại với mình cho thỏa nỗi cô đơn
em, em
em ở đâu
hãy xích lại gần anh
và trao anh bàn tay ấm áp
để mai này đi rồi
anh vẫn sẽ làm thơ...
Ngô Quốc Phương, 15/6/2021
- Từ khóa :
- NGÔ QUỐC PHƯƠNG