ĐÊM NGUYỆT MỘNG
Vầng trăng treo
vào triền đêm mộng ảo…
Ngát hương Quỳnh thầm thì gió song thưa
Em về trong giấc chiêm bao…lạ lẫm
Ta mê hồn trong nỗi đắm cuồng mơ…
Đèn mập mờ
phơi đường cong khêu gợi
Em nõn nà thịt da ngát vai trần
Ta đắm đuối giữa vực đêm sâu thẳm
Níu bóng em nương náu …giấc tình nhân
Góc địa đàng
hé mở đêm Nguyệt tận
Vùng cỏ xanh…rạo rực giọt ái ân
Môi run rẩy nhẹ chạm đôi bồng đảo
Đêm oằn mình trong vũng tối khỏa thân
Sương khuya đọng
tình lên ngôi ngây ngất
Chưa vời tan theo nhịp thở bờ môi
Sáng thức dậy còn thơm làn tóc rối
Đêm hoang đàng…phiêu lãng giấc tình côi.
Nhật Quang
KHÚC RU CHIỀU HÈ
Lưng chiều gió lượn bờ tre
Lao xao tháng Sáu gọi Hè bâng khuâng
Đong đưa phượng nở trước sân
Mênh mang nhẹ khúc ve ngân ru sầu
Bếp loang khói tỏa hàng cau
Phật phờ khóm chuối bạc màu lá tua
Năm…mười, đám trẻ nô đùa
Đàn trâu mải bước, mõ khua lối về
Đỏ đuôi lúa ngả triền đê
Phau phau cò trắng mải mê tìm mồi
Cánh diều niú gió chơi vơi
Giáo đường chuông vọng, vang lời kinh xa
Võng chiều tiếng mẹ ơi…à…
Hồn quê ấm áp, thiết tha tình người
Bóng nghiêng chiều Hạ buông rơi
Vấn vương ký ức…một thời ấu thơ.
Nhật Quang
BÂNG KHUÂNG MÙA HẠ CŨ
Nắng Hạ vàng nhẹ rơi thềm vắng
Em có nghe tiếng ve nức nở khúc biệt ly?
Từ độ em xa mái trường
Cánh phượng buồn rưng rưng
Gió mây hững hờ trôi trên lối về bằng lăng tím
Giờ em về phương trời nao?
Những chiều Hạ mưa giăng ngập phố
Dưới hiên xưa bụi thời gian xóa mờ kỷ niệm…
Ta ngơ ngác tìm màu áo lụa trắng trinh nguyên
Từ thuở tóc nhung mềm, mắt biếc
Ta vẽ em trong khoảnh khắc vu vơ
Gởi hồn thơ vào những ngày xa cách
Nghe tiếng tự tình…
Sâu thẳm trong trái tim nồng say
Chiều mưa Hạ buồn như lời than thở
Hàng ghế đá bâng khuâng mùa Hạ cũ
Ngày tháng xa, em còn nhớ mái trường xưa?
Cánh phượng hồng nghiêng bay
Gió đong đưa đầy sân vạt nắng lụa
Giờ mình ta ôm nỗi nhớ nào nguôi.
Nhật Quang
- Từ khóa :
- NHẬT QUANG