HÔM NAY VÀ ĐÊM TRƯỚC
1
Thức cùng tiếng mưa đêm
nghe tóc mình cháy khét
đặt tay lên bàn phím
khiến laptop giật mình
những luồng tin quốc tế
đang đổ lên trang nhà
Paris và nước Pháp
thứ Sáu ngày mười ba
tiếng súng dừng tiếng nhạc
trong cung Ba-tac-lan
máu nào cũng máu đỏ
máu nào phân chính – tà
đường biên không giới tuyến
thiện ác vẫn nhập nhằng
trận cầu chưa kết thúc
trái bóng còn đang lăn
thôi không mừng sinh nhật
ngày hôm sau của mình
ước gì đàn chim lạc
cất trống đồng bay lên.
2
Đợi em trên sân ga
ngày dài như chiếc ống
nụ hôn anh vừa kịp
bên mép nắng đường xa
em đã viết lên dòng
mừng anh ngày sinh nhật
anh đã vẽ lên đồi
hạnh phúc hình bầu dục
em đến rồi em đi
rải cơn mưa vào nắng
con đường chiều Sài Gòn
lại cuộn lên thành thác
mùa Đông đang lượn lờ
những ngày không có rét
mà đêm chừng buốt lạnh
ướt đẫm vì sao xa
không thể chọn cho đời
toàn những ngày tươi đẹp
mình góp lại cho nhau
những tinh vân ánh sáng.
Phan Thanh Bình
VECTO
Tôi thuê TÔI ngồi đây
cập nhật tôi
điều chỉnh tôi
thông báo trạng thái tôi
người đàn bà tuyết hạnh
uống tôi trong quán cà phê CÓC
ăn tôi ở nhà hàng MÈO
ngủ với tôi trên khách sạn DAO
nàng hối hận vì đã cho tôi xem ký ức.
Phan Thanh Bình
THỨC TRÊN DÒNG
Đám mây thế chỗ con thuyền vừa đi khuất
mùa trên dòng tẩu thoát
còn lại tiếng sáo diều
kẻ thực hành giấc mơ
đếm sợi tóc sau mỗi lần từ biệt
hút anh vào hố thẳm
bình yên đến lạ thường
những ngày mưa khát nước
bay, bay mãi lời anh chưa kịp nói
đi, đi mãi điều em chưa kịp nghĩ
dưới ánh trăng điển hình
con rắn trườn qua để lại vệt lân tinh
nhịp khúc mơn man
làm anh sợ hãi
dẫu cái chết sẽ được giăng đèn.
Phan Thanh Bình
GẶP Ở NINH THUẬN
Tháp Po Klong Garai
gié lúa trổ bông đúng vụ
có phải tiếng trống pa-ra-nưng dồn thúc mạch nước ngầm
mùi cỏ khô quyện mồ hôi đêm trước
vương vai người đi đường
điệu múa chăm trong vườn nho đang chín
có phải tiếng kèn sa-ra-nai kết âm thành trái ngọt
trên lối mòn cổ xưa
cây xương rồng hiện thân theo truyền thuyết
- Mày ơi! mặc sức bung gai
sông Cái chảy vào mẹ sinh em
mùa xuân phủ phục ngàn năm trên đỉnh núi
hà tất gì cơn mưa mà mây chơi trò đuổi bắt?
thung sâu vẫn giữ lời nguyền
sông Dinh chảy vào cha định danh nên xóm nên làng
có tiếng cười trẻ con, tiếng thở trâu bò và tiếng chim hót ngắn
bản hòa âm vét cạn ngày
mảng đất này không chọn anh làm rể.
Đến từ hôm qua
đến từ hôm nay
nhịp trống ghi-năng giật chân tóc thức
những con đường mở lối tới cổng trời
em đặt ngôi nhà lên đường ray buộc đoàn tàu dừng lại
hãy nhận từ em hạt muối chát
trước khi cuộc phục sinh Nam – Bắc bắt đầu
ở đây
giọt sương quý như rượu
nằm trong khóe mắt em
nắng vừa đốn ngã một chàng trai trẻ
sóng biển rào lên tiếng cười giễu cợt miên hoàn.
Phan Thanh Bình
LÁ RỖNG
Lá xanh
chẳng ngờ lá rỗng
nắng quay đầu
mưa cũng quay đầu
anh thả hồn trước thảm rỗng mênh mông
đi nhón chân sợ mình làm đau lá
chúng ta từng trông chờ ở nơi rất xa
điều kỳ diệu mỗi ngày lại nhòa thêm một ít
tầm nhìn giản đơn
đôi mắt chợt nhòe …
Lá vẫn xanh và lá vẫn rỗng
ngày hư vô nhưng ngày rất thực
dẫu nứt toác sau lần em đến
xin đừng để anh nhẩm lại chính mình.
Phan Thanh Bình