CHIẾC DƯƠNG CẦM
Em như chiếc dương cầm
Ngân nga những phím ru yêu dấu
Mùa Xuân mưa và hơi lạnh
Ngát hương đêm thì thầm
Là đôi môi mười tám đầu tiên
Nụ hôn không bao giờ khác
Là tình yêu không bao giờ hết hạn
Và trí nhớ em không thèm đóng khung
Một khi đam mê đã ném hết vào tình yêu
Người ta chỉ có thể chết đi cùng một mối tình đã chết
Những bí mật khỏa lấp bằng nụ cười
Giọt lệ lặng lẽ trong từng đêm em nhớ anh
Cho dù anh có yêu ai
Cho dù anh bắt đầu một câu chuyện mới
Một khúc hát mới
Ở một âm giai khác không có liên can đến hai ta
Thì em vẫn ru anh đi vào giấc ngủ
Tiếng dương cầm buồn bã vì anh
Tiếng sóng tiếng chim tiếng em gọi anh đứt khoảng
Em cánh gió trên sa mạc tình anh
Em như chiếc dương cầm
Trong tận cùng yêu dấu
Tình yêu không có ngày hết hạn
Và niềm nhớ không bao giờ đóng khung
ĐẶNG HIỀN
(Tháng 3- 2018)
KHI ANH ĐI HẾT MỘT VÒNG TỬ VI
Khi anh đi hết một vòng Tử Vi
Bỗng nhiên em như mấy bài thơ
Có thể yêu như hồi còn trẻ
Như thế giới này chỉ có hai ta
Em nói muốn yêu em nhiều hơn
Bất chợt có thể nói chuyện sáng đêm
Như nhớ nhau nhiều hơn
Và mình luôn thích những gì đến tự nhiên
Điều gì liên quan đến anh em đều thích
Như giọng nẫu của anh
Em thích hôn khi anh cạo râu
Và giả bộ vuốt cằm anh xem anh cạo sạch chưa
Tuy nhiên em rất ghét con mắt đa tình của anh trên “phây”
Em ghét luôn hàm ria lưa thưa trên vành môi anh
Anh đi đâu em thường bảo nhắn tin
Không phải em dặn anh mà em chỉ lo lắng thôi
Khi em khám phá ra anh có vầng trán đẹp
Em muốn anh cắt tóc ngắn để hôn lên trán anh
Em hỏi, lời em nói có thành thơ được không
Làm thơ cho em có khó lắm không?
Khi anh đi hết một vòng Tử Vi
Bỗng nhiên nghe hồn thơ dại
Anh đã thành anh Ngoại
Mà vẫn có người giận dỗi vì yêu anh
ĐẶNG HIỀN
(Mar-22-2018)
ĐÓ LÀ MÙA XUÂN
Anh muốn viết một bài thơ
Tả cơn gió hôn tóc em bay
Len vào ngực vào áo vào làn mây
Và anh không hề giả dụ
Em hiền như ly nước mát
Đơn giản như nụ cười không son
Là quả trứng buổi sáng, là tô canh rau buổi chiều
Là cơn mưa thì thầm trên thềm khuya
Em là xếp của nhớ thương
Em oai như nữ tướng
Em tính toán rạch ròi
Em rất bao dung
Anh vay tình em mòn mỏi tháng ngày
Em độ lượng bên nỗi buồn co ro trong đêm
Làm sao trả lời em
Khi trời thì mưa và em thì nhớ
Anh bảo ngày của anh bình thường
Em trách sao không có gì để nói với em
Anh viết một bài thơ về ngày xưa
Em bảo yêu em sao anh không chung thủy
Sao trái tim mình còn non
Mặc dầu tình đã già từ lâu lắm
Em hỏi mỗi sáng anh tắm
Có nhớ đến em có xôn xao từng cơn sóng biển
Vẫn là mùi hương của ngày mưa phố cũ
Vẫn là câu hỏi nhẹ như hơi thở em xưa
Anh có còn yêu em nữa không
Anh có còn muốn ở bên em nữa không
ĐẶNG HIỀN
(April - 10-2018)
- Từ khóa :
- ĐẶNG HIỀN