Thơ Huỳnh Liễu Ngạn
TÔ MÔI CHO NÀNG
khi ngoài cánh cửa
có tiếng chim sẻ liếp chiếp
đánh thức ngọn cỏ ngủ mê
một ngày cũng không
nhiều bận bịu
đi tưới cây
xong
hái mớ rau ngoài vườn
làm một vài câu thơ
rồi sực nhớ
chưa nhắn cho em một lời yêu
hỏi em có ngủ được không
ngoan và cứ nũng nịu
rồi mơ có một ngày
ngồi bên em
tô hồng một làn môi ướt
thật ướt
ướt & mọng & nồng nàn
mới nghĩ thôi
đã thấy tay chân líu nhíu vụng về
chà, thật vô dụng
bao lâu nữa thì khu vườn
sẽ thu dọn lại
đón chờ mùa đông lạnh lẽo
tuyết / gió và... mây thật thấp
và xám xịt và mưa
có cánh chim nào bay ngang trời
rớt lại một tiếng kêu lẻ bầy
như em
rồi cũng âm thầm bỏ đi
mất tích
giữa đời tôi
giữ chút ấm cho k cho k cho k
hai cánh tay tôi mỏi nhừ.
29.6.2021
VÀ EM BỎ LÀM THƠ
anh gối đầu lên dòng sông
để thở hơi em
bay vào hà nội
sông hồng môi em đỏ
như em nói lớn rồi
không hoa phượng nữa
ngửi mùi sen hồ gươm
sao em tinh khiết như lan
của mộng đầu ngây dại
anh gối đầu lên cánh tay
em nhìn đồng hồ đã mười giờ
thật khó ngủ
em không sợ xấu
chỉ sợ ốm thôi
biết vậy anh đi ngang chợ đồng xuân
mưa cho em chiếc áo dài trắng
em mặc vào vừa vặn
để anh nhìn không ra
kiếp sau anh thả hương vào tóc
anh về
và em bỏ làm thơ.
23.6.2021
LÁ BAY LAN CÓ ĐỨNG NHÌN
còn lại ngón tay của lan đan kẻ trên bầu trời
tôi về lá rơi ngoài vùng phủ sóng
có một ngọn đèn ở ngã tư hoa nở
hoa gạo đỏ hồng màu môi lan ngược gió
tôi thả từng sợi tơ hong của phố phường mất ngủ
cho tóc lan ướt sũng xuống ngực
lan nở nụ cười trên từng nhịp bước
từng móng tay sơn đỏ quấn quít ngõ hồn
tôi lách vào mắt lan chờ trăng trôi đúng hẹn
chờ gót chân lan xỏ dép vào khuya
tôi cứ tưởng lan đang khỏa thân vào bóng tối
đôi mắt mùa thu vừa tầm tan mấy nụ
nghe tiếng đóng cửa đêm khuya
cho môi tôi khát
qua mấy nhịp cầu tôi thấy áo lan bay
tôi nghe tiếng nước xối vào mắt
của xế chiều rạp bóng cánh chim cao
bay về miền hải đảo
chiếc lá vàng rụng xuống cô đơn
trên con đường không có tuổi tên
lan theo cao tốc lên vùng biên giới
chôn dấu vết đầu đời
cho tóc lan thơm đầy ngõ sớm chợ hôm
mấy bữa rồi nóng rát chân đê
mà cơn rét nàng bân vẫn chưa về kịp
để lan nắm chéo áo lên che
làm trái sấu rụng tròn cườm tay đeo xuyến
mùa long não khuya bên tả ngạn sông chờ
mà môi lan còn vương vấn
của chùa chiền sấm chớp
tiếng kinh cầu vào lòng mở áo tứ thân
tôi lại hắt hơi sổ mũi nhức đầu
sương muối tháng giêng còn trên núm ngực
lá bay lan có đứng nhìn.
2.7.2022
HUỲNH LIỄU NGẠN
- Từ khóa :
- Huỳnh Liễu Ngạn