quán café ở atlanta tựa lưng rừng ký ức dò dẫm từng nỗi nhớ saigon
đoạn đường tháng 4 ta bà nắng bụi thủa hoàng kim nằm dọc theo những lề đường dưỡng lão chờ phục hồi café thủy mộc vời vợi những đêm nhớ trăng saigon khô khốc hàng xanh xa lộ đêm ướt thị nghè tự do saigon là một thác ghềnh trơn tuột không thể vớt vát được kéo lên một bến bờ khác, hồi sinh
mỗi lần em đến và đi rất vội (không kịp buông lời tạm biệt) đêm hè ngắn ngủn không một chút gió reo vui thành phố gióng lên thứ hạnh phúc ồn ào của bình yên trong nỗi co thắt khắc nghiệt những chai bia sủi bọt mùi nhược tiểu nghiêng mình rẻ rúng ly cà phê sớm mai nhạt thếch hẹn hò
phún thạch mùa thu thiêu rụi màu mỡ ký ức rừng thông đứng lặng những con mắt gỗ không biết nháy mắt chớp qua một giấc mơ khác của nắng khuya
satelite-map có những điều chữ nghĩa không viết ra được để hư cấu một chuyện tình của ngôn ngữ từ tâm thất, trong em
biết làm sao kéo dài những con đường satelite-map thêm vằng vặc nỗi nhớ
g iá như
không có em xe rác
thành phố chắc sẽ mang tôi đi đến khu vực dành cho những bài thơ tứ cố vô thân lề đường
chỉ còn lác đác những mảnh vụn của giấy viết rơi rải từ
khe hở của xe rác cũ kỹ
N ỗi nhớ em mang cho
anh ngày vội vã Chẳng kịp nói dăm ba
câu Chuyến tàu lao nhanh
như kẻ trộm gặp lệnh truy nã Anh như tội phạm thuộc
về riêng em… Và lẩn khuất trong
dòng người tấp nập
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.