- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MÙA THU… DÃ QUÌ VÀNG VÀ ÁO TÍM

11 Tháng Hai 202111:43 CH(Xem: 11434)
tranh Nguyen Lưu
Thiếu nữ- tranh Nguyễn Lưu

MÙA THU… DÃ QUÌ VÀNG VÀ ÁO TÍM

 

 

Mơ hồ sương khói…triền đồi hoa vàng…tung tăng áo tím…Tôi chợt thức giấc, trái tim nhói đau. Dường như khóe mắt có đôi giọt nước mắt. Bên cửa sổ vầng trăng hạ tuần đang lơ lửng treo đỉnh đồi, ngọn gió bấc hiu hắt lạnh.

…Bao năm bụi đỏ, tình cờ qua đây…Không phải là tình cờ, tôi vẫn về nơi ấy. Ngồi trên thảm cỏ xanh, triền đồi hoa vàng như mùa thu tỏa nắng, nhưng áo tím rúc rích cười đã tan vào sương khói mơ hồ. Ngày nào đó em nói…Trong tim luôn có người mà mình yêu mến thì làm sao gọi là cô độc, là hạnh phúc đó… Em lại cười ran nhởn nhơ như cánh bướm khắp lưng đồi.

Cuộc sống như nhát dao chém vào phận người, thân xác này đã bao nhiêu nhát chém? Tôi ngồi dưới tán thông xanh nhìn về miền bụi đỏ, có bao niềm vui, có mấy chuyện buồn?… Ngựa buông vó người đi chùng chân đã bao lần… Dẫu chùng vẫn cứ phải đi… Đi đến cuối cùng. Ôi! Cuộc sống có bao điều nghịch lý. Kẻ ác mang khuôn mặt thánh thiện, lủ giả dối rao giảng đạo đức, bọn tham lam giả vờ trong sạch.

Những cánh rừng hấp hối, con thú hoang không nơi ẩn nấp. Biển cả ô nhiểm, cá tôm cạn kiệt. Lòng người chất chứa hận thù, ánh mắt nghi kỵ sợ hãi. Xin người thôi tàn phá, xin đời hãy bao dung. Tôi đi dưới hàng Anh Đào trụi lá, những cành khô khẳng khiu trong sương. Chợt nghe lạnh… Cái lạnh mang mang tiền kiếp, chợt nghe nỗi buồn áo tím rưng rức… Nỗi buồn mấy độ luân hồi.

Tôi như con chim đắng đót lơ đãng vùng ký ức… Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt…Giọng hát Lệ Thu sao nghe da diết quá. Người ca sĩ này vừa mới đi xa để lại cho thế gian sự tiếc nuối vô bờ. Nếu giọng hát hoang dại ma mị của Khánh Ly đem đến cho tôi nỗi khoắc khoải phận người, thì giọng hát sang trọng vút cao của Lệ Thu lại đem đến niềm bi thương cuộc tình đổ vỡ. Tôi thổn thức với hai giọng ca này từ thuở còn là cậu học sinh Trung học ngơ ngác. Đôi lúc tôi tự hỏi… Có phải đó là sự mặc định cho cả một cuộc đời?

Thể xác mềm mại sương khói mùa thu, cánh môi dã quì khát khao rực nắng. Như đôi bướm nhởn nhơ lũng hoa vàng, như mây lơ lửng trời xanh trong vắt. Hương ái ân bay khắp lưng đồi. Thật là kỳ diệu… Ngày nào đó em đã nói… Trong tim luôn có người mà mình yêu mến thì làm sao gọi là cô độc, là hạnh phúc đó…Aó tím ơi! Tôi đã mất em trong cuộc đời này nhưng tôi vẫn hạnh phúc vì em thường trực trong trái tim rách nát này. Bên cửa sổ trăng đã lặn, chồi non mơn mởn hàng cây trong gió bấc rét mướt. Ừ nhỉ… Tháng chạp đã tàn…

 

 

TRẦN QUANG PHONG

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Bảy 201910:44 CH(Xem: 16721)
Cầu Thành không dài, chỉ khoảng chừng ba trăm mét. Tôi còn nhớ rất rõ, cây cầu hoàn toàn làm bằng gỗ, không rộng lắm, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe ô tô lớn chạy. Mỗi lần có xe chạy qua, nhất là những lúc có đoàn xe của lính Mỹ chạy qua, người đi xe đạp hay đi bộ phải dạt vào hai bên thành cầu và chiếc cầu cứ lắc lư như muốn sập. Xe chiều bên kia phải dừng lại chờ. Hàng ngày, tôi phải đi về mấy bận trên cây cầu này. Bên bờ bắc cách cầu một quãng về phía đông, là những guồng xe nước suốt ngày đêm ầm ì, kẽo kẹt quay, đưa nước về nuôi những cánh đồng bao la vùng tứ thôn Đại Điền.
01 Tháng Bảy 201910:07 CH(Xem: 16670)
Ngày còn nhỏ, nhiệm vụ của em chỉ là đun ấm nước chè cho nội mỗi ngày.Anh đừng vội cười, công việc nhỏ nhít vậy mà cũng khoe! Mới đầu em cũng mừng rơn, vì nghĩ nấu nước sôi là việc dể dàng, đơn giản nhất trên đời. Em có ngờ hết được đâu ý nghĩa sâu sắc và công phu trong một ấm nước chè.
21 Tháng Sáu 201910:22 CH(Xem: 17903)
Chúng tôi lái xe dọc theo Pacific Highway đến một điểm hẹn nơi hai chị em lần đầu gặp nhau. Trời vàng óng, nắng chiều đậu trên mái tóc ngắn bướng bỉnh soi rõ một nửa khuôn mặt em cương nghị với cặp mắt sáng, đen nháy luôn mở lớn quan sát cuộc đời. Đưa tay vặn âm thanh xuống khi Khánh Ly hát đến đoạn “Tại sao ta sống chốn này, quay cuồng mãi hoài có gì vui” em hạ giọng nghiêm chỉnh: “Cảm ơn chị bỏ thì giờ đi với em. Nhất là vào một buổi chiều trời đẹp như hôm nay.” Tôi nhìn mắt em long lanh, có niềm vui pha lẫn nỗi buồn, tôi liên tưởng đến vẻ đẹp buổi chiều trước giờ tắt nắng.
12 Tháng Sáu 20194:37 CH(Xem: 17127)
Tôi tình cờ gặp F trong hành trình tour hai ngày một đêm tới Loch Ness, Scotland. F sinh năm 1985, đến từ Macao. F chủ động chào tôi khi bước lên xe bus, chắc do thấy tôi cũng là Châu Á. Trên đường đi, xe dừng lại cho khách ăn trưa, F hỏi tôi có muốn ăn cùng ko? Tôi gật đầu! Thế là thành bạn đồng hành.
13 Tháng Năm 20199:17 CH(Xem: 17955)
…Trong miền bụi đỏ mơ hồ đôi mắt ngây thơ vương giọt nước mắt làm dịu cái oi bức mùa hè cứ ám ảnh tôi qua bao giấc ngủ… Quãng đời ấy thật sự ngọt ngào. Chúng tôi đến trường trước hết là học làm người, sau đó mới là kiến thức. Tôi vẫn nhớ như in những câu cách ngôn mà mỗi sáng thứ hai thầy trang trọng viết lên đầu bảng và giảng giải ý nghĩa của nó cho cả lớp cùng nghe. Những câu ca dao, tục ngữ nói về công ơn cha mẹ, đối nhân xử thế, kính già yêu trẻ…
08 Tháng Tư 20191:46 SA(Xem: 19398)
Tôi không có tham vọng sẽ viết được hết về ba tôi, tôi chắc chắn không có đứa con nào có thể viết hết được về tình yêu của cha mẹ dành cho mình. Cái cách người đàn ông đó, lặng lẽ đi qua cuộc sống, vật lộn với nó, vắt kiệt mình cho công việc và để nuôi lớn một đàn con cháu, thật lạ lùng và kỳ diệu. Cái quá khứ âu yếm mà lặng lẽ của ba tôi, cuối cùng chỉ còn là những mảng ký ức.
31 Tháng Ba 201911:38 SA(Xem: 20344)
Mảnh giấy không đề tên người nhận, cũng chẳng ký tên người viết, song tôi thuộc tuồng chữ của Thiện, cái tuồng chữ với những phụ âm d, đ, t, th, k, kh, vân vân... đâm thẳng lên trời và cao hơn bình thường như muốn nổi loạn, và những nguyên âm thấp, cam phận, tự nén. Bên dưới hai câu thơ là dòng chữ vỏn vẹn: "Nếu không đoán được ai là tác giả của hai câu thơ trên thì sẽ không về nữa."
20 Tháng Hai 20198:42 CH(Xem: 23494)
Hôm nay, một ngày đầu năm, nơi tôi ở trời lấm tấm mưa và sương mù còn giăng mắc mặc dù đã 10 giờ sáng. Có lẽ không hạnh phúc nào bằng ngồi trước lò sưởi với ly cà phê và vài cuốn sách -- chính xác thì phải nói là với mấy Web sites sách điện tử, hay e-book, trên cái iPad. Bằng hữu ở xa, giờ già cả cũng ít hoặc hết còn đi thăm nhau được. Ngoài trao đổi điện thư ngày một thưa thớt, chỉ còn cái thú làm bạn với sách. Thú thật chưa bao giờ tôi đọc sách báo nhiều như những lúc về sau này.
25 Tháng Giêng 20198:02 CH(Xem: 24419)
Từ Huế ra đến Quảng Trị mấy ngày đầu năm 2019 là những ngày ủ dột mưa. Sau bài viết: Đi tìm bức tượng Mẹ và Con, tác phẩm bị lãng quên của Mai Chửng ở Hải ngoại. VOA 07.06.2018, tôi có ước muốn trở lại thăm Nhà thờ Đức Mẹ La Vang Quận Hải Lăng Quảng Trị, nơi đã từng có một quần thể tượng nghệ thuật tôn giáo của Giáo sư điêu khắc Lê Ngọc Huệ cùng đám môn sinh trong đó có Mai Chửng với chủ đề Mười Lăm Sự Mầu Nhiệm Mân Côi. (3)
03 Tháng Giêng 201910:50 CH(Xem: 20420)
Đêm ấy, một đêm Giáng Sinh rất lạ, sau ngày giải phóng đất nước một năm.1976. Là đêm Giáng Sinh thứ ba, tính luôn cái năm tôi đi sư phạm xa nhà, tôi không còn cùng bát phố với lũ bạn ngoại đạo trong cái thành phố nhỏ nhoi yêu mến tôi đã sống; nhưng vẫn da diết nhớ Giáng Sinh với những chiếc xe hoa lấp lánh, diễn hành dưới màn mưa lạnh, quanh mấy con phố nhỏ; những cỗ xe luôn mang đến một không gian tượi mới và tràn trề hy vọng. Khi còn hy vọng, là người ta còn mơ ước. Khi còn mơ ước,là người ta còn tin yêu cuộc sống này.Và người ta luôn trông chờ điều đó.