- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGƯỜI BẠN CŨ

12 Tháng Tám 20224:28 CH(Xem: 8603)
canh bướm xanh
Bướm Xanh - ảnh internet

 

 

Thái Thanh       

NGƯỜI BẠN CŨ     

 

Sau khi mãn tang ba, Thy vướng phải một chuyện lùm xùm tranh chấp kiện tụng ở tòa án rất đau đầu. Khoảng thời gian này để tâm vơi bớt muộn phiền, Thy hay về chùa và đi lên mộ thắp hương cho ba và cho bà nội nàng ở Nghĩa địa Phật giáo Qui nhơn - mong tìm chút bình yên. Thường Thy đi chỉ một mình.

Một buổi chiều nhà không có ai vì bà ngoại đã dẫn mấy đứa trẻ con ở nhà đi Sài gòn chơi. Thy đóng lô nghỉ bán đi thăm mộ. Sau khi thắp hương xong ,6 giờ chiều Thy rời nghĩa trang đi về. Cô đi con đường mới mở nó nằm song song với đường Nguyễn thái Học cho đỡ tránh xe vì đường này vắng lắm. Đã vào cuối tháng 7 trời đang chuyển tiết sang thu, gió hiu hiu thổi mát mát dịu dịu làm tâm nàng cảm thấy thơ thới nhẹ nhàng đôi chút. Chợt Thy nghe tronng gió bên tai có tiếng ai gọi mình: " Thy ơi, Thy Thy". Thy nhận ra Hạ cô bạn học cũ hồi tiểu học đang vẫy tay cười với cô bên đường. Thy mừng quá. Mấy mươi năm rồi nàng và Hạ không gặp nhau... Thy có một kỷ niệm rất sâu sắc về cô bạn này làm nàng áy náy mãi suốt mấy năm qua.

...Năm đó Thy học lớp nhì (lớp 4 bây giờ) nàng có một cô bạn không thân lắm nhưng cùng học chung một lớp ở trường tiểu học Đào duy Từ. Cô ấy là Hạ.
Một hôm vì một  điều gì đó mà Hạ cãi nhau với ba má Hạ và tự nhiên cô ấy tới tìm Thy. Hồi đó Thy rất ít bạn, trong lớp nàng chỉ chơi thân với Mai. Mai và Thy thuộc loại nhút nhát sợ ba mẹ mình một phép nên khi lỡ làm sai gì đó mà bị ba má la là không bao giờ dám cãi lại, càng không có cái gan bỏ nhà mà đi. Hôm ấy Hạ đến chơi từ buổi chiều và nó nói đêm nay cho nó ngủ lại luôn. Hôi đó nhà ba má Thy to rộng ở phố chợ lớn Qui nhơn, con cái đứa nào cũng có phòng riêng cả.
Thy kém xử trí vấn đề nên thấy Hạ đòi ở lại cô đâm sợ, đâm lúng túng khó chịu nhưng lại không nỡ bảo Hạ đi. Tới giờ ăn cơm, cả nhà ngồi vào bàn ăn, Thy hỏi Hạ "ăn không?". Hạ ngập ngừng không nói. Thy lại muốn giấu không cho ai biết rằng đêm nay có bạn cô ở trong nhà nên cô lơ luôn.

Đêm đó hai đứa ngủ trong phòng đóng cửa lại. Đến gần sáng Hạ lay Thy dậy mở cửa cho Hạ về? Thy mở cửa hông nhà mình cho Hạ đi sớm, rồi yên tâm lên ngủ tiếp. Đến sáng lúc xuống nhà ăn sáng cô nghe bà Cố kể: Hồi đêm qua lúc nửa đêm bà Cố dậy đi tiểu thấy bạn Thy rón rén xuống bếp. Nó bưng nguyên nồi cơm nguội ngồi xổm và chế chai nước mắm trộn vào ăn. Hình như nó đói ghê lắm mà sợ mọi người phát hiện ra nên ăn ngốn cơm dính đầy mặt, mắt trợn ngược lên vì nghẹn.
Thy điếng người, tự dưng nàng thấy như tim mình bị bóp lại. Nàng thấy thương Hạ quá. Lòng áy náy, xốn xang, ray rức. Thy chờ đến thứ hai đi học sẽ nói lời gì đó mong chuộc lỗi với bạn mình nhưng cô ấy nghỉ học và từ đó không thấy Hạ đến trường nữa. Thy mang trong lòng sự ân hận đó in mãi trong tim mình cho đến lớn.

Mấy mươi năm trôi qua tự dưng vô tình hôm nay lại gặp được Hạ, Thy mừng quá. Cô ấy vẫn như xưa không khác gì cả. Bây giờ Thy đã trưởng thành, đã hiểu và biết cảm thông để sửa sai lầm ngày xưa cũ nhất là với Hạ: Người mà nàng luôn canh cánh bên mình lỗi lầm xưa mình lỡ phạm.
Thy đạp xe đến gần hơn mừng rỡ:

-Trời ơi Hạ lâu ghê mới gặp lại bạn. Bây giờ ở đâu vậy Hạ ?

-Ừ tao ở ngoài quê nay mới đi Qui nhơn mà lỡ đường chưa dìa được nè!

- Vậy tối nay mầy ngủ ở đâu ?

- Chưa biết ở đâu nữa, chắc là nhà trọ!

- Thôi về nhà tao ở đi

-Có gì bất tiện không?

- Không sao hết tao sống có một mình hà. Nhà cũ ba má tao bán rồi, giờ tao ở Hoằng quốc Việt gần chợ Đầm.

- Ờ tao biết rồi!

- Sao biết hay vậy? Tao mới về đây có mấy tháng à.

-Ừ tao nghe nói, mà thôi về nhà mầy đi rồi mình nói chiện cho dzui.

Nó leo xe ngồi sau xe đạp Thy. Có lẽ do Hạ gầy nên xe chạy bon bon trên đường về đến nhà trời đã sụp tối. Căn nhà Thy ở tối om, cô lần tìm công tắc để mở điện.

-Ủa đâu có bị cúp điện đâu! Chết rồi đường dây điện bị hư sao mà mở bóng nào cũng không sáng được vậy kìa?

- Thôi thắp đèn cầy đi. Mai sửa vậy.

- Ủa sao mày biết đèn cầy tao để ở đó mà lấy hay vậy? (Hạ cười không nói)

Thy thắp đèn cầy cho sáng cả nhà rồi giục Hạ đi tắm trước ở phòng tắm trên lầu. Cô bật bếp ga lên nấu vài món cho hai đứa cùng ăn.
Ăn xong Thy rửa chén. Hạ ôm gối trải chiếu ở sân thượng cho hai đứa ngủ.

-Thy nè tối nay mình ngủ ngoài này cho nó mát. À nhà mầy trống trơn trống hoắc mày không thờ ai hết hả?

- Ừ do tao mới về đây, hơn nữa do nhà tao đang tranh chấp, tao đang kiện tụng không biết có lấy lại được không nên chờ ổn rồi tao thờ Phật. Rồi Thy kể vắn tắt chuyện về mình cho Hạ nghe.

- Tội mầy quá. Thiệt thà như mầy dễ bị ăn hiếp. Hai đứa mình cùng tuổi con heo mà sao chả sướng tí nào, long đong khổ sở. Tao sẽ tìm cách giúp mầy nghe.

Thy phì cười.Giúp cách nào được khi Hạ ở tận trên quê chứ nàng nói :

-À mày kể tao nghe chuyện về mày đi?

- Chuyện của tao thì buồn lắm. Mầy thì dù sao cũng có hai đứa con còn tao chưa có đứa nào hết, nghỉ học sớm tao có chồng năm 75 cưới nhau xong thì anh ra trận. Anh ấy là lính Biệt kích dù nên sau 75 bị đi cải tạo. Năm 80 anh trốn trại và vợ chồng tao cùng gia đình chồng vượt biển. Đêm ấy bão to, thuyền vỡ từng mảnh trôi giạt theo sóng mất biệt, cả nhà trôi lạc mất nhau... Tao đi tìm ảnh từ đó đến giờ nhưng mấy mươi năm rồi không tìm thấy được. Ba má tao giờ cũng định cư ở Mỹ rồi chỉ còn có mình tao còn lại nơi này.

Thy ứa nước mắt khi nghe Hạ kể:

- Thỉnh thoảng đi Qui nhơn mày hãy ghé tao nha. Hạ ơi tao xin lỗi mày vì hồi nhỏ mày đến nhà tao, tao nỡ bỏ đói mày đêm đó. Bây giờ thì mầy cứ ghé thăm tao, ăn cơm với tao nha.

- Mày khờ quá ai mà giận chuyện con nít hồi xưa ấy... Thy ơi! Tao sắp đi xa có lẽ không gặp lại mầy. Dù ở chân trời góc biển nào tao cũng nuôi ý nghĩ rằng tìm cho được chồng tao mà không biết đến bao giờ.

Rồi nó ngân nga:

      "Em làm sao xa anh
      Khi bóng anh còn đó
      Một ngày không có anh
      Lòng buồn như vạn thuở
     Tình như chim liền cánh
     Em chẳng sợ đường dài
     Dù gian nan cách trở
     Vẫn có nhau trong đời"

- Mấy mươi năm rồi mà vẫn không tìm thấy chắc anh đã không còn. Mày nên quên đi cho lòng nhẹ nhỏm.

- Vậy mà tao có cảm giác rằng tao sắp gặp lại anh ấy đó... Gặp lại mầy đây không biết đến bao giờ gặp lại nữa Thy ơi.

- Mình vẫn gặp lại đó thôi hì hì!!

-À Thy ơi mầy là dân buôn bán mà sao mầy không cúng cô hồn.

- Hồi trước nhà tao có xe ba lua mỗi chuyến đi về ba tao đều cúng xôi chè gà vịt cho các bác nhưng từ khi tao ra chợ buôn bân tao nghe cái chị bán gần hàng tao nói " mình cúng cô hồn họ cứ đeo theo mình mà đòi, cứ như dân công giáo họ có cúng gì đâu mà họ vẫn làm ăn suôn sẻ đó thôi nà". Thế nên tao hổng cúng, tao ít tin chuyện này.

- Thật ra nếu mày buôn bán mày phải cúng. Tốn công tốn sức có tí thôi nhưng người ta phù hộ mày thu được nhiều hơn nữa.
Người âm họ sợ mình quên họ nên họ cứ làm những điều khiến mình sợ song họ sống cũng khổ đau. Vong hồn họ vất vưởng, đói khát, mong chờ đáng thương lắm... Mày phải mở lòng mình ra, đó chính là mầy đang gieo chủng tử của lòng từ...

- Ừ thôi khuya rồi ngủ đi.

Nhưng Hạ không ngủ nó kể rồi nó hát nó đọc thơ.
Giọng nói của Hạ đều đều êm êm bên tai làm Thy ngủ quên mất. Gần sáng cô bất chợt thức giấc sờ tay sang không thấy Hạ "Có lẽ cô ấy đi vệ sinh". Thy Thy nằm ráng một lát nữa vẫn không thấy bạn lên, gió và sương đêm giữa trời rơi xuống khiến cô thấy lành lạnh.  Cô dậy xếp gọn gối mềm rồi vào nhà xuống cầu thang. Cô thấy đèn ông thần tài sáng đỏ " Ủa vậy là đường dây điện không chạm nữa sao". Cô bật đèn cả nhà đều sáng nhưng không thấy Hạ đâu. Kỳ lạ con bé này đi đâu mà không nói mình, đã bảo sáng qua nhà bên cạnh ăn bún bò mà lại đi mất tiêu...

...Chào buổi sáng, bắt đầu ngày mới. Cô đi tắm rồi chuẩn bị dắt xe đạp đi chợ bán hàng. Khi cửa mở Thy nghe tiếng Quyền, cô bán bún bò gần nhà gọi:

- Chị Thy ơi chị Thy. Cái chị gì bạn của chị hồi sáng có qua em gọi một tô bún bò. Em múc cho chỉ xong, em đưa cho chỉ rồi lúc em lui cui công việc ngẩng lên thấy chị đi đâu mất mà tô bún vẫn còn nguyên đến trưa làm em phải đổ.

- Ủa lúc đó mấy giờ?

- 4g sáng, em bán mở hàng cho chỉ, chỉ nói với em là bạn của chị mà...

- Ồ, vậy sao?

- Dạ, cuối cùng sao chỉ không ăn tô bún còn nguyên em phải dẹp đổ...

- Thôi được để chị trả tiền tô bún đó cho em, chắc do nó đi gấp...

Thy bần thần đạp xe đi, bình minh vừa ló dạng. Một con bướm xám xanh bay bay trước mặt cô, bay lượn ngang đầu rồi mất hút...
Tự dưng Thy liên tưởng đến chiếc áo khoát màu xám xanh Hạ đã mặc chiều hôm qua lòng cô chao lại chút bâng khuâng... bàng hoàng.
Hạ ơi!

Thái Thanh
( Sài gòn tháng 7/Nhâm Dần 2022)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 202111:35 CH(Xem: 11161)
Với thời gian, đất nước dung thân sẽ là mồ chôn của nền văn chương bại trận. Hết một thế kỷ, những viên ngọc văn chương chiến bại sẽ bị rong rêu phủ kín dưới đáy đại dương, trong ngõ ngách u tối của một chiếc tàu đánh đắm. Những người trẻ không cùng ngôn ngữ sẽ không ai tìm đọc những áng văn mượt mà óng ả của ông Catca. Có lẽ những nhà nghiên cứu sử sẽ dùng máy móc hiện đại để làm công việc dịch thuật nhưng làm sao máy có thể đọc giữa những hàng chữ để hiểu được thâm thúy câu truyện?
19 Tháng Mười 20217:06 CH(Xem: 12285)
Anh không mất công hay thì giờ gì mấy để làm quen với cô. Vài tuần trở lại đây, anh để ý thấy cô bắt đầu chạy trong công viên này và nhiều lần ngồi nghỉ ở cùng một chiếc ghế đá với anh. Cô không tỏ ra e dè gì khi phải chia chỗ ngồi với một người đàn ông xa lạ. Mỗi lần tình cờ cùng ngồi xuống băng ghế đá, cô đều nở một nụ cười khá thân thiện với anh. Nụ cười của cô đặc biệt ở chỗ là tuy rất dễ mến, nó không có vẻ gì mời gọi một cuộc nói chuyện nào cả. Nó không tắt ngúm ngay làm cho anh cụt hứng, nhưng nó cũng không kéo dài để anh có dịp bắt chuyện với cô. Tuy vậy, anh không muốn tỏ ra là một kẻ thiếu lịch thiệp, không phải đợi cơ hội mới cho thấy rằng mình cũng có khiếu ăn nói. – Chào mừng cô đến với công viên Griffith —Một hôm anh quyết định đi xa hơn những nụ cười xã giao.
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 12273)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 12202)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 11418)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10888)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12780)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 13010)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10774)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 10498)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.