- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NGƯỜI BẠN CŨ

12 Tháng Tám 20224:28 CH(Xem: 8559)
canh bướm xanh
Bướm Xanh - ảnh internet

 

 

Thái Thanh       

NGƯỜI BẠN CŨ     

 

Sau khi mãn tang ba, Thy vướng phải một chuyện lùm xùm tranh chấp kiện tụng ở tòa án rất đau đầu. Khoảng thời gian này để tâm vơi bớt muộn phiền, Thy hay về chùa và đi lên mộ thắp hương cho ba và cho bà nội nàng ở Nghĩa địa Phật giáo Qui nhơn - mong tìm chút bình yên. Thường Thy đi chỉ một mình.

Một buổi chiều nhà không có ai vì bà ngoại đã dẫn mấy đứa trẻ con ở nhà đi Sài gòn chơi. Thy đóng lô nghỉ bán đi thăm mộ. Sau khi thắp hương xong ,6 giờ chiều Thy rời nghĩa trang đi về. Cô đi con đường mới mở nó nằm song song với đường Nguyễn thái Học cho đỡ tránh xe vì đường này vắng lắm. Đã vào cuối tháng 7 trời đang chuyển tiết sang thu, gió hiu hiu thổi mát mát dịu dịu làm tâm nàng cảm thấy thơ thới nhẹ nhàng đôi chút. Chợt Thy nghe tronng gió bên tai có tiếng ai gọi mình: " Thy ơi, Thy Thy". Thy nhận ra Hạ cô bạn học cũ hồi tiểu học đang vẫy tay cười với cô bên đường. Thy mừng quá. Mấy mươi năm rồi nàng và Hạ không gặp nhau... Thy có một kỷ niệm rất sâu sắc về cô bạn này làm nàng áy náy mãi suốt mấy năm qua.

...Năm đó Thy học lớp nhì (lớp 4 bây giờ) nàng có một cô bạn không thân lắm nhưng cùng học chung một lớp ở trường tiểu học Đào duy Từ. Cô ấy là Hạ.
Một hôm vì một  điều gì đó mà Hạ cãi nhau với ba má Hạ và tự nhiên cô ấy tới tìm Thy. Hồi đó Thy rất ít bạn, trong lớp nàng chỉ chơi thân với Mai. Mai và Thy thuộc loại nhút nhát sợ ba mẹ mình một phép nên khi lỡ làm sai gì đó mà bị ba má la là không bao giờ dám cãi lại, càng không có cái gan bỏ nhà mà đi. Hôm ấy Hạ đến chơi từ buổi chiều và nó nói đêm nay cho nó ngủ lại luôn. Hôi đó nhà ba má Thy to rộng ở phố chợ lớn Qui nhơn, con cái đứa nào cũng có phòng riêng cả.
Thy kém xử trí vấn đề nên thấy Hạ đòi ở lại cô đâm sợ, đâm lúng túng khó chịu nhưng lại không nỡ bảo Hạ đi. Tới giờ ăn cơm, cả nhà ngồi vào bàn ăn, Thy hỏi Hạ "ăn không?". Hạ ngập ngừng không nói. Thy lại muốn giấu không cho ai biết rằng đêm nay có bạn cô ở trong nhà nên cô lơ luôn.

Đêm đó hai đứa ngủ trong phòng đóng cửa lại. Đến gần sáng Hạ lay Thy dậy mở cửa cho Hạ về? Thy mở cửa hông nhà mình cho Hạ đi sớm, rồi yên tâm lên ngủ tiếp. Đến sáng lúc xuống nhà ăn sáng cô nghe bà Cố kể: Hồi đêm qua lúc nửa đêm bà Cố dậy đi tiểu thấy bạn Thy rón rén xuống bếp. Nó bưng nguyên nồi cơm nguội ngồi xổm và chế chai nước mắm trộn vào ăn. Hình như nó đói ghê lắm mà sợ mọi người phát hiện ra nên ăn ngốn cơm dính đầy mặt, mắt trợn ngược lên vì nghẹn.
Thy điếng người, tự dưng nàng thấy như tim mình bị bóp lại. Nàng thấy thương Hạ quá. Lòng áy náy, xốn xang, ray rức. Thy chờ đến thứ hai đi học sẽ nói lời gì đó mong chuộc lỗi với bạn mình nhưng cô ấy nghỉ học và từ đó không thấy Hạ đến trường nữa. Thy mang trong lòng sự ân hận đó in mãi trong tim mình cho đến lớn.

Mấy mươi năm trôi qua tự dưng vô tình hôm nay lại gặp được Hạ, Thy mừng quá. Cô ấy vẫn như xưa không khác gì cả. Bây giờ Thy đã trưởng thành, đã hiểu và biết cảm thông để sửa sai lầm ngày xưa cũ nhất là với Hạ: Người mà nàng luôn canh cánh bên mình lỗi lầm xưa mình lỡ phạm.
Thy đạp xe đến gần hơn mừng rỡ:

-Trời ơi Hạ lâu ghê mới gặp lại bạn. Bây giờ ở đâu vậy Hạ ?

-Ừ tao ở ngoài quê nay mới đi Qui nhơn mà lỡ đường chưa dìa được nè!

- Vậy tối nay mầy ngủ ở đâu ?

- Chưa biết ở đâu nữa, chắc là nhà trọ!

- Thôi về nhà tao ở đi

-Có gì bất tiện không?

- Không sao hết tao sống có một mình hà. Nhà cũ ba má tao bán rồi, giờ tao ở Hoằng quốc Việt gần chợ Đầm.

- Ờ tao biết rồi!

- Sao biết hay vậy? Tao mới về đây có mấy tháng à.

-Ừ tao nghe nói, mà thôi về nhà mầy đi rồi mình nói chiện cho dzui.

Nó leo xe ngồi sau xe đạp Thy. Có lẽ do Hạ gầy nên xe chạy bon bon trên đường về đến nhà trời đã sụp tối. Căn nhà Thy ở tối om, cô lần tìm công tắc để mở điện.

-Ủa đâu có bị cúp điện đâu! Chết rồi đường dây điện bị hư sao mà mở bóng nào cũng không sáng được vậy kìa?

- Thôi thắp đèn cầy đi. Mai sửa vậy.

- Ủa sao mày biết đèn cầy tao để ở đó mà lấy hay vậy? (Hạ cười không nói)

Thy thắp đèn cầy cho sáng cả nhà rồi giục Hạ đi tắm trước ở phòng tắm trên lầu. Cô bật bếp ga lên nấu vài món cho hai đứa cùng ăn.
Ăn xong Thy rửa chén. Hạ ôm gối trải chiếu ở sân thượng cho hai đứa ngủ.

-Thy nè tối nay mình ngủ ngoài này cho nó mát. À nhà mầy trống trơn trống hoắc mày không thờ ai hết hả?

- Ừ do tao mới về đây, hơn nữa do nhà tao đang tranh chấp, tao đang kiện tụng không biết có lấy lại được không nên chờ ổn rồi tao thờ Phật. Rồi Thy kể vắn tắt chuyện về mình cho Hạ nghe.

- Tội mầy quá. Thiệt thà như mầy dễ bị ăn hiếp. Hai đứa mình cùng tuổi con heo mà sao chả sướng tí nào, long đong khổ sở. Tao sẽ tìm cách giúp mầy nghe.

Thy phì cười.Giúp cách nào được khi Hạ ở tận trên quê chứ nàng nói :

-À mày kể tao nghe chuyện về mày đi?

- Chuyện của tao thì buồn lắm. Mầy thì dù sao cũng có hai đứa con còn tao chưa có đứa nào hết, nghỉ học sớm tao có chồng năm 75 cưới nhau xong thì anh ra trận. Anh ấy là lính Biệt kích dù nên sau 75 bị đi cải tạo. Năm 80 anh trốn trại và vợ chồng tao cùng gia đình chồng vượt biển. Đêm ấy bão to, thuyền vỡ từng mảnh trôi giạt theo sóng mất biệt, cả nhà trôi lạc mất nhau... Tao đi tìm ảnh từ đó đến giờ nhưng mấy mươi năm rồi không tìm thấy được. Ba má tao giờ cũng định cư ở Mỹ rồi chỉ còn có mình tao còn lại nơi này.

Thy ứa nước mắt khi nghe Hạ kể:

- Thỉnh thoảng đi Qui nhơn mày hãy ghé tao nha. Hạ ơi tao xin lỗi mày vì hồi nhỏ mày đến nhà tao, tao nỡ bỏ đói mày đêm đó. Bây giờ thì mầy cứ ghé thăm tao, ăn cơm với tao nha.

- Mày khờ quá ai mà giận chuyện con nít hồi xưa ấy... Thy ơi! Tao sắp đi xa có lẽ không gặp lại mầy. Dù ở chân trời góc biển nào tao cũng nuôi ý nghĩ rằng tìm cho được chồng tao mà không biết đến bao giờ.

Rồi nó ngân nga:

      "Em làm sao xa anh
      Khi bóng anh còn đó
      Một ngày không có anh
      Lòng buồn như vạn thuở
     Tình như chim liền cánh
     Em chẳng sợ đường dài
     Dù gian nan cách trở
     Vẫn có nhau trong đời"

- Mấy mươi năm rồi mà vẫn không tìm thấy chắc anh đã không còn. Mày nên quên đi cho lòng nhẹ nhỏm.

- Vậy mà tao có cảm giác rằng tao sắp gặp lại anh ấy đó... Gặp lại mầy đây không biết đến bao giờ gặp lại nữa Thy ơi.

- Mình vẫn gặp lại đó thôi hì hì!!

-À Thy ơi mầy là dân buôn bán mà sao mầy không cúng cô hồn.

- Hồi trước nhà tao có xe ba lua mỗi chuyến đi về ba tao đều cúng xôi chè gà vịt cho các bác nhưng từ khi tao ra chợ buôn bân tao nghe cái chị bán gần hàng tao nói " mình cúng cô hồn họ cứ đeo theo mình mà đòi, cứ như dân công giáo họ có cúng gì đâu mà họ vẫn làm ăn suôn sẻ đó thôi nà". Thế nên tao hổng cúng, tao ít tin chuyện này.

- Thật ra nếu mày buôn bán mày phải cúng. Tốn công tốn sức có tí thôi nhưng người ta phù hộ mày thu được nhiều hơn nữa.
Người âm họ sợ mình quên họ nên họ cứ làm những điều khiến mình sợ song họ sống cũng khổ đau. Vong hồn họ vất vưởng, đói khát, mong chờ đáng thương lắm... Mày phải mở lòng mình ra, đó chính là mầy đang gieo chủng tử của lòng từ...

- Ừ thôi khuya rồi ngủ đi.

Nhưng Hạ không ngủ nó kể rồi nó hát nó đọc thơ.
Giọng nói của Hạ đều đều êm êm bên tai làm Thy ngủ quên mất. Gần sáng cô bất chợt thức giấc sờ tay sang không thấy Hạ "Có lẽ cô ấy đi vệ sinh". Thy Thy nằm ráng một lát nữa vẫn không thấy bạn lên, gió và sương đêm giữa trời rơi xuống khiến cô thấy lành lạnh.  Cô dậy xếp gọn gối mềm rồi vào nhà xuống cầu thang. Cô thấy đèn ông thần tài sáng đỏ " Ủa vậy là đường dây điện không chạm nữa sao". Cô bật đèn cả nhà đều sáng nhưng không thấy Hạ đâu. Kỳ lạ con bé này đi đâu mà không nói mình, đã bảo sáng qua nhà bên cạnh ăn bún bò mà lại đi mất tiêu...

...Chào buổi sáng, bắt đầu ngày mới. Cô đi tắm rồi chuẩn bị dắt xe đạp đi chợ bán hàng. Khi cửa mở Thy nghe tiếng Quyền, cô bán bún bò gần nhà gọi:

- Chị Thy ơi chị Thy. Cái chị gì bạn của chị hồi sáng có qua em gọi một tô bún bò. Em múc cho chỉ xong, em đưa cho chỉ rồi lúc em lui cui công việc ngẩng lên thấy chị đi đâu mất mà tô bún vẫn còn nguyên đến trưa làm em phải đổ.

- Ủa lúc đó mấy giờ?

- 4g sáng, em bán mở hàng cho chỉ, chỉ nói với em là bạn của chị mà...

- Ồ, vậy sao?

- Dạ, cuối cùng sao chỉ không ăn tô bún còn nguyên em phải dẹp đổ...

- Thôi được để chị trả tiền tô bún đó cho em, chắc do nó đi gấp...

Thy bần thần đạp xe đi, bình minh vừa ló dạng. Một con bướm xám xanh bay bay trước mặt cô, bay lượn ngang đầu rồi mất hút...
Tự dưng Thy liên tưởng đến chiếc áo khoát màu xám xanh Hạ đã mặc chiều hôm qua lòng cô chao lại chút bâng khuâng... bàng hoàng.
Hạ ơi!

Thái Thanh
( Sài gòn tháng 7/Nhâm Dần 2022)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20248:23 CH(Xem: 962)
Lê Chiêu Thống là vị hoàng đế thứ 16 và là cuối cùng của nhà Hậu Lê. Triều đại nhà Hậu Lê của ông đã chứng kiến nhiều cảnh rối ren của lịch sử nước nhà. Đó là giai đoạn Trịnh Nguyễn Phân Tranh, cả hai đều mang danh nghĩa "phù Lê diệt Mạc". Chúa Trịnh đã diệt được nhà Mạc cho nhà Hậu Lê. Nhưng quyền hành lại nằm trong tay nhà Trịnh. Và sau đó là sự tranh giành và kết thúc của các đời chúa Trịnh. Và sự phát triển lớn mạnh của nhà Tây Sơn đã đánh đổ Chúa Trịnh với danh nghĩa "phù Lê diệt Trịnh". Lòng dân Bắc Hà hoang mang cực độ. Nguyễn Huệ tuy thắng trận, nhưng chưa nắm được lòng dân nên không xưng đế. Nguyễn Huệ vẫn tiếp tục để nhà Lê làm vua. Nhưng cả ông lẫn nhà Lê điều hiểu rõ quyền hành đang nằm trong tay ai? Nguyễn Huệ tham khảo ý kiến vợ là Công chúa Lê Ngọc Hân việc đưa nhân vật nào lên ngôi. Cuối cùng Nguyễn Huệ đồng ý đưa Duy Khiêm lên ngôi vua. Vua mới đổi tên thành Duy Kỳ, đặt niên hiệu là Chiêu Thống. Ông làm vua chưa tới 3 năm, từ tháng 7 (âm lịch) 1786 tới tháng 1-1789.
14 Tháng Tư 202411:02 SA(Xem: 1184)
- “Chiều nay chị nhớ về thăm mẹ, chị vắng năm mười ngày lại nhắc. Hổm rày, cứ mỗi chiều là mẹ ra đứng ngõ sau, dáng như chờ đợi ai!”. Chị em cô Hai tình cờ gặp nhau trên bến sông, lúc cô đang bưng rổ cá từ thuyền lên bờ. Thoáng nghe em trai nhắc nhở về mẹ, tay cô trĩu nặng và lòng nhói lên nỗi niềm sâu kín, lặng nhìn một hồi lâu về bên kia sông, nơi có tuổi thơ cô và với bao người sướng vui buồn khổ đến rồi lại đi như dòng nước lớn ròng của dòng sông quê mẹ. Càng có tuổi người ta có nhiều hồi ức về thời xa xưa, có khi sống với nó hàng giờ như kẻ mộng du.
10 Tháng Tư 20248:36 SA(Xem: 1624)
Buổi tối, Ngạc trở về sau bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Ngạc nghĩ tới cô gái Mỹ tóc bạch kim, được tụi Ngạc hùn tiền mướn về để "surprise" Eric. Ngạc nhớ đôi mắt Eric bừng lên ngạc nhiên, cùng dáng điệu lính quýnh khi người con gái gì đầu hắn xuống vùng ngực lồ lộ như hỏa diệm sơn. Cặp chân dài của cô xoắn vào người Eric, bốc lửa. Dư âm của tiếng cười nói, của những nhịp pháo tay rập rình theo theo điệu vũ uốn éo của cô gái khỏa thân vẫn còn theo Ngạc trên đường về.
13 Tháng Hai 202411:02 CH(Xem: 3103)
Đã gần đến Tết. Trời vẫn rét căm căm nhưng có lẽ mùa đông năm nay Seattle không có tuyết. Nhiều năm giờ này băng giá đã phủ kín các cành cây khẳng khiu trụi lá. Toàn cảnh như một cánh rừng bằng pha lê lóng lánh, trông đẹp như trong cảnh thần tiên, nhưng bước ra ngoài trên mặt đất giá băng lại rất nguy hiểm. Trượt té gẫy xương là chuyện thường.
13 Tháng Hai 202410:35 CH(Xem: 2515)
Chuyện Huân có nhiều người yêu thì cả thị xã, quần chúng nhân dân các giới đều biết chứ chẳng cứ gì đám con gái trẻ. Bọn này thực ra cũng đang mắt liên mày láo tia lấy một anh chàng nào đó làm chồng cho xứng đáng cái tấm thân ngà ngọc bố mẹ ban cho. “Lấy chồng cho xứng tấm chồng/ bõ công trang điểm má hồng răng đen”, lời các cụ dạy cấm có sai. Xưa không sai đã đành, nay cũng vẫn đúng nguyên. Nên nói một cách sòng phẳng, hình như Huân bị đám con gái ấy nó chủ động đưa vào lưới tình...
08 Tháng Hai 20242:46 SA(Xem: 2120)
Đôi tình nhân đã có một thời 20 hoặc 30 năm… / Họ, dường như khó hoặc là (!)nhận ra nhau. / “Xin lỗi cô, tôi không cố ý!” / Sự gặp nhau trên bãi tắm . Họ đang bơi và vô tình va chạm nhau.
17 Tháng Giêng 20243:42 CH(Xem: 4248)
“Thế là Tết 1999, lần đầu tiên tôi được bước vào ngôi nhà mà tôi không biết rằng sau này tôi sẽ thường xuyên tới. Mang tới một bó hoa lớn, cầm tờ ghi địa chỉ trong tay, tôi mò mẫm tìm. Khác hẳn suy nghĩ của tôi, ngôi nhà khá rộng rãi, khang trang, lại mang hơi hướng Tây hóa. Thấy tôi, mọi người ai cũng vui vẻ tiếp đón. Trùng hợp là Tết năm đó có cả em dâu cùng cháu trai bên Đức cũng về Việt Nam thăm họ hàng. Chúng tôi nói chuyện, hỏi han về cuộc sống, những vấn đề vấp phải trong xã hội, và kết thúc bằng tiết mục karaoke tại nhà để chào đón một năm mới đầy niềm vui, thành đạt hơn. Ngày hôm đó qua đi nhanh đến nỗi mà tôi gần như không còn nhớ gì đến nó.” (Phạm Ngọc Lương)
22 Tháng Mười Hai 202311:56 SA(Xem: 4285)
Tôi sống như một kẻ không nhà, lang thang suốt dãi đất miền Trung, một bóng trắng mỏi mòn những ngọn đồi trọc, nhọc nhằn vàng những đụn cát hoang sơ, lặng lẽ giữa phố xá ồn ào. Thuở đó, Giáng Sinh vẫn rất lặng lẽ… Đêm Giáng Sinh năm ấy, tôi từ Sài Gòn trở về, xe khách hỏng máy ở rừng cao su thuộc địa phận Đồng Nai( một chuyện rất thường xảy ra). Hành khách bước xuống, những khuôn mặt mệt mỏi, những bộ quần áo nhàu nát. Đa số là những người tha hương kiếm sống, có một số sạch sẽ hơn là những con buôn, và con buôn lúc ấy đều là buôn lậu, cuộc mưu sinh đã làm cho họ trở thành những kẻ gian manh và lì lợm. Hành khách ngửa nghiêng vệ cỏ ven đường lấy những nắm cơm, bắp ngô, khoai lang, trứng luộc ra ăn một cách ngon lành, có một số rải rác vào các quán tranh.
19 Tháng Mười Hai 202311:30 CH(Xem: 3485)
Tuổi 17 của tôi qua lâu rồi. Thuở tôi 17, mọi thứ thật đáng yêu, chuyện tình thôi âm thầm không hứa hẹn trong cái nghéo tay tráo trở ở tuổi 13, vác trên vai chiếc cung lửa, tôi săn mọi cô gái mình ưng ý, đường tên ngọt sớt, giương cung là trúng tử huyệt, có lúc tôi nhắm trượt, phải đặt bẫy, náu mình, bắn hụt, mất cả giỏ tên, bỏ cuộc rồi tiếp tục, cứ thế, tôi mải mê trong cánh rừng say, trái tim tử thương đã bao lần vẫn run rẩy vì tình.
24 Tháng Mười 202311:00 CH(Xem: 5365)
Cạn mấy ly rượu mạnh với anh chủ khách sạn Huy Hoàng để xóa đi cái âm khí nặng nề ở nghĩa trang Hàng Dương, tôi loạng choạng trở về phòng, đóng sầm cửa lại, nằm vật ra giường, chìm ngay vào giấc ngủ. Tiếng gõ cửa làm tôi giật mình thức giấc. Cửa mở, cô gái có khuôn mặt trắng hồng, dáng thon thả, tha thướt trong bộ đầm dài bằng lụa màu mỡ gà; từ đôi mắt, hàng chân mày cho đến làn môi đều xinh tươi... / -Cô tìm tôi? /-Dạ, biển đẹp như vầy, anh ngủ làm gì cho phí, đi dạo với tôi nhé. / Chúng tôi tiến ra bờ biển. Gió lồng lộng, mát rượi, sóng biển vỗ bờ cát trắng rì rầm. Ngoài xa ánh đèn các con thuyền đánh cá thao thức, nhấp nháy khôn nguôi.