- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MERRY CHRISTMAS

24 Tháng Mười Hai 20214:53 CH(Xem: 9376)
tranh dinh cường 4
Tranh Đinh Cường

 

 

Biển Cát

MERRY CHRISTMAS

 

 

Anh sẽ về trên chuyến bay DL1111, đến Phi trường TSN vào 10:45 pm ngày 22/12. Sẽ kịp đón Giáng Sinh cùng em . Nhớ và yêu em thật nhiều. Phan Vũ.”

Bức email chỉ có vài dòng như thế, nhưng Vy đọc đi đọc lại mãi không chán.

Cô nhảy chân sáo khắp nhà, cười khoe tíu tít với mọi người. Chỉ còn hơn một tuần  nữa thôi, là cô sẽ gặp lại anh sau 4 năm dài xa cách.

Giáng sinh năm nay là Giáng sinh hội ngộ và cũng là ngày dạm ngõ của 2 gia đình.

— Tiểu đăng khoa rồi đại đăng khoa nhé. Nhất anh Vũ của mày.

— Thế là một con cá lại mắc câu.

Bạn bè mỗi người một câu , trêu cô. Cô mỉm cười , hồng đôi má.

 

 

Vũ tỉnh dậy , đầu anh nhức ong ong. Những hình ảnh chập chờn hiện trong trí nhớ anh. Hình như là anh đang chạy trên highway để mua quà cho gia đình. Rồi một chiếc xe tải lấn lane , tông vào xe anh...Những tiếng còi xe vang inh ỏi. Những ánh đèn pha nhấp nháy ...

Anh khó khăn mở đôi mắt sưng húp nhìn quanh. Đập vào mắt anh là bình truyền nước biển mắc ở đầu giường. Anh cố gượng ngồi dậy. Nhưng gì thế này ?.. . Anh hét lớn :

— Chân tôi sao thế này ? Bác sĩ, bác sĩ đâu ?

Hai y tá trực chạy nhanh vào phòng. Họ đỡ anh nằm xuống. Nhưng anh cố giằng lại , hét lớn đến lạc giọng :

— Cái gì đã xảy ra với tôi ? Các người đã làm gì chân tôi hả ?

Tiếng la của anh làm náo động bệnh viện. Bác sĩ và y tá chạy đến. Đã quen với những trường hợp như vậy, bác sĩ bình tĩnh bảo y tá chuẩn bị ngay một mũi thuốc an thần.

— Tạm thời để anh ấy ngủ . Cột giữ tay chân để bệnh nhân không vùng vẫy.

 

 

Minh kiên quyết từ chối :

— Tao không làm được. Tại sao mày không nói cho Vy biết ?

— Một mình tao đau khổ đủ rồi . Tao không muốn ích kỷ kéo Vy vào , cũng không muốn làm Vy khó xử.

Ánh mắt anh đầy tuyệt vọng :

— Tao biết mày cũng có cảm tình với Vy. Hãy thay tao mang hạnh phúc đến cho Vy.

Minh nhìn vào mắt bạn :

— Nhưng Vy chọn mày . Và chúng mình là đôi bạn thân. Tao không làm thế được .

—  Tao xin mày. Nếu mày còn nghĩ đến tình bạn của chúng mình, thì hãy hiểu và giúp tao.

Chỉ có như vậy, tao mới yên tâm khi biết Vy hạnh phúc.

— Còn tao... Rồi thời gian sẽ giúp tao chấp nhận được hiện thực , để bắt đầu lại đời mình...

Câu sau, Vũ nói thật nhỏ, như nói với chính mình. Minh xiết chặt tay bạn .Cả hai thằng đàn ông đều khóc.

 

 

Chuyến bay DL1111 đã đến nhưng chờ mãi , chờ mãi vẫn không thấy Vũ. Vy gọi điện thoại cho anh. Không ai bắt máy. Vy lo lắng gọi cho mẹ Vũ. Bà nói Vũ chưa về nhà. Bà bảo Vy đừng chờ nữa, khi nào có tin Vũ, bà sẽ nhắn.

Vy như người mất hồn. Cô không hiểu việc gì đang xảy ra với mình. Vũ ở đâu ? Bây giờ anh đang làm gì ? Cô thẫn thờ ngồi trước laptop, gõ vào email của anh, lên Facebook của anh. Nhưng các tài khoản của anh đã khoá lại.

 

 

Sau một đêm không ngủ, Vy thất thểu đến nhà Vũ thật sớm. Mẹ Vũ ra mở cửa. Bà hốt hoảng đỡ Vy vào nhà. Cô xanh xao và yếu đuối đến tội nghiệp.

— Con uống nước đi cho khỏe. Mẹ Vũ ân cần đưa ly nước cam cho Vy. Vy cố nhấp một ngụm , rồi nhìn bà khẩn cầu :

— Bác có tin gì của anh Vũ không ?

— Có... Nhưng mà... Mẹ anh ngập ngừng không nói hết câu.

— Anh Vũ thế nào bác ?  Vy cuống quýt.

Mẹ Vũ im lặng một lúc. Phải khó khăn lắm, bà mới nói tiếp :

—Vũ nhờ bác xin lỗi con. Nó đã phản bội con, và cô gái đó đã có thai. Con hãy quên nó đi...

Vy ngước nhìn mẹ Vũ. Cô nghĩ mình nghe lầm. Không , không bao giờ cô nghĩ rằng anh phản bội cô. Nhưng mà mẹ anh đã nói . Chính mẹ anh đã nói như thế.

Vy bật khóc :

— Không , anh Vũ không bao giờ đối xử như thế với con.

Mẹ anh ôm cô vào lòng . Nước mắt bà chảy từng giòng trên tóc cô.

 

 

Minh đặt từng món quà xuống bàn. Con gấu bông màu hồng ôm quả tim màu trắng . Vũ từng nói anh rất thú vị khi nhấn vào quả tim đó, sẽ nghe phát ra câu I love you, dễ thương như giọng nói của cô. Một chiếc hộp xinh xắn , trong suốt, có thể nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, mà anh đã nửa đùa nửa thật , là “để giữ chặt cuộc đời em “.

Cô đã chờ đợi những món quà này biết bao nhiêu . Nhưng không phải để nhận được bằng cách này.

— Tại sao là anh , mà không phải là Vũ mang đến cho Vy ?

Minh nhìn Vy. Cô không hề chạm tay đến món quà. Cô cũng không khóc.Nhưng bàn tay cô run rẩy , xoắn chặt lấy nhau như cố ghìm lại nỗi đau.

Minh cúi mặt, ngập ngừng buông ra từng câu chữ :

— Anh về để thay Vũ nói lời xin lỗi em...

 

 

Cô không biết mình đã đi qua những ngày tháng đó như thế nào. Thời gian đã làm cô chai mòn trong nỗi đau. Nhưng lòng cô đã khép chặt lại. Môi cô thôi hồng. Mắt cô sâu trũng quầng thâm . Dấu vết của nhiều đêm thao thức.

Thành phố đang rộn rịp đón chào Giáng Sinh. Những cửa hiệu sáng choang bảng quảng cáo chớp đèn. Các nhà thờ đã giăng đèn , trang hoàng hang đá. Cô thấy mình lạc lỏng quá giữa không khí hội hè. Trái tim cô chợt nhói lên . Đã gần hai năm rồi sao ? Không bao giờ cô quên được cảm giác hụt hẫng đó. Trăm ngàn lần cô quắt quay với câu hỏi Tại sao? Nhưng Vũ đã không ở đây để trả lời cô. Anh hoàn toàn biến mất trong biển đời mênh mông.

 

 

Phải khó khăn lắm Vũ mới có thể làm quen với chiếc chân giả của mình. Cũng  khó khăn lắm để anh phớt lờ trước ánh nhìn tội nghiệp của người khác , và tiếp tục bước với dáng đi không bình thường. Phớt lờ, nhưng sâu xa trong tâm hồn,  lắm khi anh vẫn chạnh lòng.

Có lẽ sự không may của anh đã làm anh mở lòng hơn với những mảnh đời bất hạnh, nên  đã nhận lời làm việc với một tổ chức từ thiện phi lợi nhuận . Dù  với bằng tốt nghiệp loại giỏi, anh đã được nhiều công ty lớn chào mời.

Nhận công tác nối kết với một số tổ chức từ thiện ở VN, anh trở về.  Lần trở về này thật lặng lẽ. Không một người thân hay biết.  Chỉ có người trong chi nhánh du lịch mà cơ quan đã liên hệ sẵn, đến đón anh .

— Chào anh Vũ. Tôi là Bảo, tài xế. Tôi rất vui được đưa đón anh trong thời gian anh lưu lại nơi đây công tác.

Anh chìa bàn tay cho Bảo:

— Cảm ơn anh.

 

 

Xe đỗ trước cổng. Mấy bụi Trạng nguyên trước sân nhà nở đỏ rực. Màu hoa đỏ nhắc nhở cho anh mùa Giáng Sinh sắp đến. Cảm giác chao đảo làm anh khựng lại một lúc mới đưa tay bấm chuông.

Mẹ Vũ sững người khi nhìn thấy anh. Rồi bà bật khóc , ôm chầm lấy anh trong vòng tay. Ôi, đứa con trai tội nghiệp của bà. Cảm ơn Chúa đã cho nó tìm lại nghị lực để đứng lên và trở về với bà.

— Con có cho Vy biết chưa?

Bà dè dặt hỏi khi hai mẹ con vừa ngồi xuống salon.

Vũ nắm lấy tay mẹ , khẩn cầu :

— Mẹ đừng cho Vy biết và cũng đừng bao giờ nhắc đến cô ấy . Con xin mẹ đấy.

Chân trái của anh chạm vào chân bà. Cảm giác cứng ngắc của kim loại và gỗ làm bà đau buốt cả tim. Bà ngước nhìn anh. Gương mặt rất sáng và rất trẻ. Con của bà còn rất trẻ...

 

 

Sáng nay trời se se lạnh. Cái lạnh của thành phố chuyển đông không thấm gì với thời tiết của Mỹ , nơi anh du học và được giữ lại làm việc. Nhưng các cô gái đã kịp khoác cho mình những chiếc áo len  đủ màu đủ kiểu, điệu đà. Vũ lơ đãng ngắm đường phố qua cửa kính xe. Tất cả đều lướt qua mắt anh , không đọng lại một chút ấn tượng nào.

Chợt, anh nhìn thấy một bờ vai mảnh mai , một mái tóc xoã dài . Chiếc áo dài mong manh quá trong cơn gió sang mùa. Trái tim anh đập hụt một nhịp. Là em . Là em sao Vy ?

Anh hấp tấp bảo anh tài xế :

— Anh chạy chậm chậm theo cô gái áo dài tím nhé.

Anh tài xế gật đầu  , rẽ sang hướng khác, giữ một khoảng cách an toàn.

Vũ như bị hút vào dáng dấp mảnh mai của Vy. Anh đã cố không tìm đến cô suốt bao nhiêu ngày qua , cho dù họ chỉ cách nhau dăm con phố. Anh đã cố ghìm lòng mình lại .Vậy mà cuối cùng , định mệnh đã run rủi cho anh nhìn thấy cô lần nữa.

— Cô gái ấy đã vào công ty rồi. Sếp có muốn vào không, để tôi dừng lại đợi?

Vũ giật mình , định hình lại một thoáng. Anh thở hắt ra:

— Không cần đâu. Cảm ơn anh.

Anh tài xế đưa ánh nhìn ngạc nhiên qua kính chiếu hậu, rồi vòng xe trở lại.

Hôm nay công việc  khó khăn hơn dự kiến của Vũ, vì đối tác có thêm những yêu cầu bất ngờ  . Phải vận dụng tất cả năng lực , và thêm một chút may mắn, Vũ mới có thể đưa cuộc đàm phán đến sự thỏa thuận.

Vũ bước vào xe, ngã người ra sau, trút hết căng thẳng. Anh tài xế quay sang nhìn anh:

— Mình về nhà chứ sếp ?

Anh gật đầu . Rồi nhìn đồng hồ . Mới 4:45. Chưa đến 5:00. Chưa đến giờ tan sở. Lòng anh như có trăm điều khắc khoải . Anh nói thật nhanh như sợ mình thay đổi ý định:

— Phiền anh chạy đến công ty của cô gái lúc sáng.

Chạy đến và dừng lại. Chỉ để nhìn cô bước ra, lên xe . Chỉ để đắm mắt vào mái tóc dài thả bay theo gió qua những con đường . Chỉ vậy thôi.

Nhiều đêm, trong căn  phòng phủ đầy bóng tối , chỉ còn anh và điếu thuốc lập loè , Vũ đã ray rứt nghĩ đến Vy, và tự nhủ lòng rằng hãy cố quên cô . Quên đi . Quên đi. Quên đi... Những điệp khúc buồn như tiếng mưa gõ nhịp trong đêm vắng , đi vào trong giấc ngủ chập chờn đầy hình dáng của cô.

Để rồi những buổi cuối chiều, anh lại mâu thuẩn với chính mình. Nếu công việc hoàn tất trước 5:00 giờ, lòng anh lại thôi thúc mong được nhìn thấy cô.

Và chiếc xe lại đến đỗ trước cổng công ty quen thuộc, với một khoảng cách vừa đủ. Để anh lặng lẽ chờ đợi và lặng lẽ dõi theo một bóng áo dài.

 

 

Lần đầu tiên phát hiện chiếc xe hơi màu trắng theo sau mình, Vy hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ rằng có lẽ là sự tình cờ. Thêm vài lần nữa , thì Vy đã có thể khẳng định được , có người đang theo dõi cô . Nhưng là ai? Và để làm gì ? Cô hoang mang vô cùng.

Chiều nay, Vy đã có dự tính. Khi ra khỏi công ty, cô nhìn thật nhanh về hướng chiếc xe hơi trắng  đang đỗ cạnh gốc cây sao , vờ như không biết gì. Cô cho xe chạy lướt qua các con đường về  như bình thường. Đến đầu ngõ vào nhà, cô giãm ga, rẽ vào. Chiếc xe hơi trắng vượt qua ngõ, chạy thẳng.

Nhanh chóng, Vy ngoặc đầu xe, quay lại.

Giờ cao điểm, người và xe thật đông đúc. Cô như ẩn vào dòng xe xuôi ngược, chạy chầm chậm theo mục tiêu trước mắt.

Hình như người trên xe không biết có cô đang theo sau. Chiếc xe vẫn giữ tốc độ bình thường, chạy qua vài con đường, rồi dừng lại trước cổng một ngôi nhà.

Vy ngỡ ngàng. Ngôi nhà này thật quen thuộc với cô. Cả người đang bước xuống xe cũng rất là thân thuộc, dù cô chỉ nhìn thấy từ phía sau. Chỉ khác mỗi dáng đi .

Cô thảng thốt gọi lớn :

— Anh Vũ !

 

 

Vũ quay lại. Trước mặt anh là Vy.

Vũ hiểu đã đến lúc anh phải đối diện thực tế.

Anh bước lại bên Vy . Chân trái anh nhói đau . Nỗi đau buốt từ tim làm dáng đi anh thêm khập khiễng.

— Anh đã cố tình tránh mặt vì không muốn em đau khổ và khó xử. Nhưng bây giờ em đã nhìn thấy,  đã biết sự thật .

Phải lặng đi một phút, anh mới có thể nói tiếp :

— ...Cũng chưa muộn để em có thể quay đi.

Vy nhìn thẳng vào mắt anh . Giọng nói cô run run , nhưng chậm rãi từng tiếng một :

— Khi yêu anh, em đã xác định anh là một phần đời của em. Chúng ta sẽ cùng chia sẻ tất cả buồn vui, đớn đau lẫn hạnh phúc.

Nếu anh không cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh sâu đậm như thế nào, thì cứ lập lại câu nói vừa rồi một lần nữa. Em sẽ đi ngay ra khỏi cuộc đời anh , mãi mãi...

Sự xúc động làm gương mặt của cô tái xanh như không còn sức sống. Cô nhắm mắt lại , chờ đợi quyết định của anh. Nước mắt cô rơi lả chả .

Từng tiếng nói của cô xuyên thấu tim anh. Vũ bước tới, ghì chặt cô vào lòng. Anh nghe hạnh phúc lẫn xót xa vỡ ra trong cùng một khoảnh khắc.

 

 

Đám dạm ngõ được tổ chức thật gấp rút cho kịp ngày Giáng Sinh, trong sự nô nức của hai gia đình và bạn bè.

Khi Vũ vừa lồng chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay Vy, thì cơn mưa confetti và những cánh hồng đỏ thắm đổ xuống chung quanh hai người , cùng những tiếng chúc mừng vang lên rộn rã .

Minh dốc hộp confetti cuối cùng lên lên tóc, lên người của Vũ và Vy , hét thật to :

— Merry Christmas!

— Happy Endings!

 

Biển Cát.

(USA)

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Sáu 20235:32 CH(Xem: 5821)
“Lễ tang của cậu qua đi đã lâu nhưng không khí trong nhà tôi vẫn chùng xuống. Không ai biết phải làm gì để tiếp tục sống, ngoài số tiền ít ỏi của cậu dành dụm được khi trước. Sau cuộc chiến “Bão sa mạc” với Mỹ cùng các nước đồng minh, Iraq thất thủ, bị cấm vận. Bao phủ Baghdad là một bầu không khí ngột ngạt, không có bất cứ việc gì để làm. Dù không quá sung túc, nhưng chẳng bao giờ chúng tôi để thức ăn thừa từ bữa trưa sang bữa tối, mà đều phải vứt đi. Các chủ gia đình sẽ lấy làm xấu hổ nếu họ mua dưới 50 cân gạo một lần, thường đặt hàng cả con cừu, thịt tại nhà và ăn tươi. Tiết kiệm là tính từ không khi nào xuất hiện trong tiêu dùng của người Baghdad. Và bây giờ thì chúng tôi ăn khoai tây, chà là, bánh mỳ làm từ bột mỳ đen vốn chỉ dành cho gia súc. Thế nhưng vẫn có những gia đình còn tệ hơn. Thuốc men hạn chế, đồ ăn không có. Đói. ..."
18 Tháng Sáu 20235:12 CH(Xem: 5881)
Tiết học đầu tiên ở trường Võ Tánh, tôi gặp thầy Đỗ Đức Trí. Hôm ấy thầy trông đạo mạo, mẫu mực, áo quần chỉn chu, thẳng nép chứ không luộm thuộm, nhếch nhác như những lần gặp ở trường Kim Yến. Gặp lại tôi, thầy có vẻ đồng tình là tôi theo nghiệp văn chương, cố nỗ lực để được vào học ở trường công lập. Đối với ông Sáu, thành tích của tôi được vào trường công lập, không kinh qua lớp đệ tam, điều đó ông không quan tâm chút nào. Điều quan tâm của ông là thân xác tôi ngày càng phát lớn, trổ mã trông thấy, cái giọng ồ ề, sức vóc phổng phao như con gà trống đã gây phiền toái cho ông Sáu . Nhà có hai gã đàn ông đang vào tuổi lính tráng là đầu mối cho mọi sự dòm ngó của những con mắt cú vọ, đôi tai thính của những “con chó săn” . Đó là những kẻ mà ông ám chỉ cho những tên cạo giấy, bọn ngồi mát ăn bát vàng, bọn tham nhũng đầy rẫy ở phố phường hoa lệ này.
09 Tháng Sáu 20234:17 CH(Xem: 6329)
Thằng anh ngồi trên bậc thềm ngó mông lung về ngọn núi phía bên kia cánh đồng. Mặt trời dần sụp xuống, những ngọn cỏ chuyển sang màu tím thẩm, gió nồm Nam thổi về lồng lộng. Thằng em khe khẽ ngồi xuống bên cạnh, cả hai cùng lắng nghe tiếng bò hụ từng hồi trên con đường trở về chuồng. Ba, mẹ nó đã từng ngồi như thế…
19 Tháng Năm 20234:11 CH(Xem: 5592)
Ngày chị Tư gặp tôi ở San Jose, chị mừng ứa nước mắt hai hàng. Vừa lấy tay quẹt ngang mắt, cái điệu quen thuộc i như ngày xưa, chị vừa cười: - Gặp cô ba tui mừng quá à. Lâu lắm rồi tui mới khóc được. Vừa khóc mà vừa cười. Tôi nhìn chị trân trân. Chị Tư Trợn da đen nhẻm ẳm tôi ngang hông ngày xưa bây giờ trắng da dài tóc, không hẹn nhau trước chắc tôi không thể nhận ra. Lúc chia tay chị, tôi hỏi: - Em kể chuyện của chị được không? - Chuyện đời tui có chi đâu mà kể, dị òm. - Em kể chuyện mộ gió nha. - Ờ, cô ba còn nhớ chuyện mộ gió hả- mắt chị chợt buồn xa xăm- tui thì quên lâu rồi. Sao mà tôi quên chuyện mộ gió được.
30 Tháng Tư 20233:45 SA(Xem: 6299)
Con gái hắn, ở tuổi 17 đã hỏi sau một giờ học môn lịch sử: “Bố ơi, thế điều gì có tính quyết định khiến ông Nguyễn Thái Học đứng ra thành lập tổ chức Việt Nam Quốc dân Đảng ạ? Sao còn trẻ thế mà ông ấy lôi cuốn được nhiều người vậy? Bí mật gì, hở bố?”.
12 Tháng Tư 20239:53 CH(Xem: 5882)
Có lẽ, phải vào lúc sống một mình giữa không gian tối tăm, sau hai ngày cả mấy cha con bị xích tay vào trại tạm giam, ông mới sực láng máng nhớ đến cái khái niệm “Tư tưởng của Ruồi” mà một nhà báo nhà văn có số má từng nói với ông gần 10 năm trước. Nó được thốt ra, đúng hơn là được nhắc lại, giữa men rượu Tây hảo hạng do ông chiêu đãi tại một restaurant sang trọng bậc nhất Sài Thành, giữa các nhà văn nhà báo ông sưu tập được qua mấy năm kinh doanh vào quy mô khủng, mà trung tâm là tay nhà văn cộm cán từng kiếm nhiều tiền nhất của gia tộc ông và các doanh nghiệp nổi như cồn, có biệt danh “Ruồi Trâu” do anh ta tự đặt.
20 Tháng Ba 20235:55 CH(Xem: 5798)
Lần đầu tiên anh đến, Mẹ chỉ nhìn anh một lần, từ góc nhà rồi im lặng.Trong khi cô quấn lấy anh, mắt môi ngơ ngơ chìm đắm. Đêm đó, nằm cạnh cô, mẹ khẽ khàng nói; - Khí chất nồng nàn, nhưng tính cách rất lạnh. Mắt rất lạnh nhưng tia nhìn lại giấu kín. Tia nhìn giấu kín, nhưng sắc bén như dao, xuyên thấu tâm can người khác. Con mắc nợ tiền khiên với người này.
08 Tháng Ba 20235:31 CH(Xem: 6119)
Nhân ngày Tết trung thu, trùng với thứ bảy, chủ nhật, Trung phóng xe máy về Cần Giờ. Con đường từ phà Bình Khánh về thị trấn Cần Thạnh được mở rộng, đường vắng, xe cứ phóng thả ga. Hai bên đường, suốt hơn bốn chục cây số chỉ thấy rừng là rừng. Những cây đước vươn thẳng tắp, cành lá xòe ô che kín bầu trời, xe chạy trong màu xanh ngút ngàn của rừng cây như trôi trong không gian huyền thoại.
26 Tháng Hai 202310:19 CH(Xem: 6489)
Tôi yêu em. Thật là lố bịch khi một kẻ như tôi nói ra câu ấy, nhưng tôi yêu em. Cồn cào trong tôi nỗi nhớ được nhìn thấy em vào khoảnh khắc ngắn ngủi trống trải khi chiều tàn. Tình yêu của tôi đến muộn và mặn mòi. Nhỏ giọt như những tin nhắn tôi gửi cho em. “Hôm nay em muốn gặp ở đâu?” Tôi ẩn dấu tình yêu của mình trong những điều nhỏ nhặt, và cần mẫn góp nhặt từng hạt cát. Thứ tình yêu tội lỗi. Mẹ đã từng rì rầm hàng đêm vào tai tôi thứ bà gọi là tội lỗi này. Và giờ, tôi vướng vào nó như một lời nguyền không phép màu hoá giải. Độc dược làm tôi yếu đi mỗi ngày. Còn em, thứ thuốc giải duy nhất vẫn cứ thơm ngát đầy quyến rũ trước mắt mà không thể chạm vào.
13 Tháng Hai 20232:10 SA(Xem: 6383)
Dắt xe vào cổng, đập ngay vào mắt tôi là một bộ nâu sồng trong phòng khách. Không lẽ là vị Đại đức yêu văn chương - điện ảnh kết nối FB với tôi mấy tháng trước đã tìm đến, sau khi tôi cho địa chỉ nhà riêng? “Bố! Mẹ Thơm đã về!” Con gái lớn của tôi reo lên hồ hởi khi thấy tôi bước vào. “Mẹ đừng nói, xem bố có nhớ mẹ Thơm của con không?”. Tôi thoáng ngỡ ngàng trước vị ni cô vẻ tiều tụy, rồi nhận ra ngay cô hàng xóm của mình gần 10 năm trước…