Biển Cát
MERRY CHRISTMAS
“ Anh sẽ về trên chuyến bay DL1111, đến Phi trường TSN vào 10:45 pm ngày 22/12. Sẽ kịp đón Giáng Sinh cùng em . Nhớ và yêu em thật nhiều. Phan Vũ.”
Bức email chỉ có vài dòng như thế, nhưng Vy đọc đi đọc lại mãi không chán.
Cô nhảy chân sáo khắp nhà, cười khoe tíu tít với mọi người. Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi, là cô sẽ gặp lại anh sau 4 năm dài xa cách.
Giáng sinh năm nay là Giáng sinh hội ngộ và cũng là ngày dạm ngõ của 2 gia đình.
— Tiểu đăng khoa rồi đại đăng khoa nhé. Nhất anh Vũ của mày.
— Thế là một con cá lại mắc câu.
Bạn bè mỗi người một câu , trêu cô. Cô mỉm cười , hồng đôi má.
Vũ tỉnh dậy , đầu anh nhức ong ong. Những hình ảnh chập chờn hiện trong trí nhớ anh. Hình như là anh đang chạy trên highway để mua quà cho gia đình. Rồi một chiếc xe tải lấn lane , tông vào xe anh...Những tiếng còi xe vang inh ỏi. Những ánh đèn pha nhấp nháy ...
Anh khó khăn mở đôi mắt sưng húp nhìn quanh. Đập vào mắt anh là bình truyền nước biển mắc ở đầu giường. Anh cố gượng ngồi dậy. Nhưng gì thế này ?.. . Anh hét lớn :
— Chân tôi sao thế này ? Bác sĩ, bác sĩ đâu ?
Hai y tá trực chạy nhanh vào phòng. Họ đỡ anh nằm xuống. Nhưng anh cố giằng lại , hét lớn đến lạc giọng :
— Cái gì đã xảy ra với tôi ? Các người đã làm gì chân tôi hả ?
Tiếng la của anh làm náo động bệnh viện. Bác sĩ và y tá chạy đến. Đã quen với những trường hợp như vậy, bác sĩ bình tĩnh bảo y tá chuẩn bị ngay một mũi thuốc an thần.
— Tạm thời để anh ấy ngủ . Cột giữ tay chân để bệnh nhân không vùng vẫy.
Minh kiên quyết từ chối :
— Tao không làm được. Tại sao mày không nói cho Vy biết ?
— Một mình tao đau khổ đủ rồi . Tao không muốn ích kỷ kéo Vy vào , cũng không muốn làm Vy khó xử.
Ánh mắt anh đầy tuyệt vọng :
— Tao biết mày cũng có cảm tình với Vy. Hãy thay tao mang hạnh phúc đến cho Vy.
Minh nhìn vào mắt bạn :
— Nhưng Vy chọn mày . Và chúng mình là đôi bạn thân. Tao không làm thế được .
— Tao xin mày. Nếu mày còn nghĩ đến tình bạn của chúng mình, thì hãy hiểu và giúp tao.
Chỉ có như vậy, tao mới yên tâm khi biết Vy hạnh phúc.
— Còn tao... Rồi thời gian sẽ giúp tao chấp nhận được hiện thực , để bắt đầu lại đời mình...
Câu sau, Vũ nói thật nhỏ, như nói với chính mình. Minh xiết chặt tay bạn .Cả hai thằng đàn ông đều khóc.
Chuyến bay DL1111 đã đến nhưng chờ mãi , chờ mãi vẫn không thấy Vũ. Vy gọi điện thoại cho anh. Không ai bắt máy. Vy lo lắng gọi cho mẹ Vũ. Bà nói Vũ chưa về nhà. Bà bảo Vy đừng chờ nữa, khi nào có tin Vũ, bà sẽ nhắn.
Vy như người mất hồn. Cô không hiểu việc gì đang xảy ra với mình. Vũ ở đâu ? Bây giờ anh đang làm gì ? Cô thẫn thờ ngồi trước laptop, gõ vào email của anh, lên Facebook của anh. Nhưng các tài khoản của anh đã khoá lại.
Sau một đêm không ngủ, Vy thất thểu đến nhà Vũ thật sớm. Mẹ Vũ ra mở cửa. Bà hốt hoảng đỡ Vy vào nhà. Cô xanh xao và yếu đuối đến tội nghiệp.
— Con uống nước đi cho khỏe. Mẹ Vũ ân cần đưa ly nước cam cho Vy. Vy cố nhấp một ngụm , rồi nhìn bà khẩn cầu :
— Bác có tin gì của anh Vũ không ?
— Có... Nhưng mà... Mẹ anh ngập ngừng không nói hết câu.
— Anh Vũ thế nào bác ? Vy cuống quýt.
Mẹ Vũ im lặng một lúc. Phải khó khăn lắm, bà mới nói tiếp :
—Vũ nhờ bác xin lỗi con. Nó đã phản bội con, và cô gái đó đã có thai. Con hãy quên nó đi...
Vy ngước nhìn mẹ Vũ. Cô nghĩ mình nghe lầm. Không , không bao giờ cô nghĩ rằng anh phản bội cô. Nhưng mà mẹ anh đã nói . Chính mẹ anh đã nói như thế.
Vy bật khóc :
— Không , anh Vũ không bao giờ đối xử như thế với con.
Mẹ anh ôm cô vào lòng . Nước mắt bà chảy từng giòng trên tóc cô.
Minh đặt từng món quà xuống bàn. Con gấu bông màu hồng ôm quả tim màu trắng . Vũ từng nói anh rất thú vị khi nhấn vào quả tim đó, sẽ nghe phát ra câu I love you, dễ thương như giọng nói của cô. Một chiếc hộp xinh xắn , trong suốt, có thể nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, mà anh đã nửa đùa nửa thật , là “để giữ chặt cuộc đời em “.
Cô đã chờ đợi những món quà này biết bao nhiêu . Nhưng không phải để nhận được bằng cách này.
— Tại sao là anh , mà không phải là Vũ mang đến cho Vy ?
Minh nhìn Vy. Cô không hề chạm tay đến món quà. Cô cũng không khóc.Nhưng bàn tay cô run rẩy , xoắn chặt lấy nhau như cố ghìm lại nỗi đau.
Minh cúi mặt, ngập ngừng buông ra từng câu chữ :
— Anh về để thay Vũ nói lời xin lỗi em...
Cô không biết mình đã đi qua những ngày tháng đó như thế nào. Thời gian đã làm cô chai mòn trong nỗi đau. Nhưng lòng cô đã khép chặt lại. Môi cô thôi hồng. Mắt cô sâu trũng quầng thâm . Dấu vết của nhiều đêm thao thức.
Thành phố đang rộn rịp đón chào Giáng Sinh. Những cửa hiệu sáng choang bảng quảng cáo chớp đèn. Các nhà thờ đã giăng đèn , trang hoàng hang đá. Cô thấy mình lạc lỏng quá giữa không khí hội hè. Trái tim cô chợt nhói lên . Đã gần hai năm rồi sao ? Không bao giờ cô quên được cảm giác hụt hẫng đó. Trăm ngàn lần cô quắt quay với câu hỏi Tại sao? Nhưng Vũ đã không ở đây để trả lời cô. Anh hoàn toàn biến mất trong biển đời mênh mông.
Phải khó khăn lắm Vũ mới có thể làm quen với chiếc chân giả của mình. Cũng khó khăn lắm để anh phớt lờ trước ánh nhìn tội nghiệp của người khác , và tiếp tục bước với dáng đi không bình thường. Phớt lờ, nhưng sâu xa trong tâm hồn, lắm khi anh vẫn chạnh lòng.
Có lẽ sự không may của anh đã làm anh mở lòng hơn với những mảnh đời bất hạnh, nên đã nhận lời làm việc với một tổ chức từ thiện phi lợi nhuận . Dù với bằng tốt nghiệp loại giỏi, anh đã được nhiều công ty lớn chào mời.
Nhận công tác nối kết với một số tổ chức từ thiện ở VN, anh trở về. Lần trở về này thật lặng lẽ. Không một người thân hay biết. Chỉ có người trong chi nhánh du lịch mà cơ quan đã liên hệ sẵn, đến đón anh .
— Chào anh Vũ. Tôi là Bảo, tài xế. Tôi rất vui được đưa đón anh trong thời gian anh lưu lại nơi đây công tác.
Anh chìa bàn tay cho Bảo:
— Cảm ơn anh.
Xe đỗ trước cổng. Mấy bụi Trạng nguyên trước sân nhà nở đỏ rực. Màu hoa đỏ nhắc nhở cho anh mùa Giáng Sinh sắp đến. Cảm giác chao đảo làm anh khựng lại một lúc mới đưa tay bấm chuông.
Mẹ Vũ sững người khi nhìn thấy anh. Rồi bà bật khóc , ôm chầm lấy anh trong vòng tay. Ôi, đứa con trai tội nghiệp của bà. Cảm ơn Chúa đã cho nó tìm lại nghị lực để đứng lên và trở về với bà.
— Con có cho Vy biết chưa?
Bà dè dặt hỏi khi hai mẹ con vừa ngồi xuống salon.
Vũ nắm lấy tay mẹ , khẩn cầu :
— Mẹ đừng cho Vy biết và cũng đừng bao giờ nhắc đến cô ấy . Con xin mẹ đấy.
Chân trái của anh chạm vào chân bà. Cảm giác cứng ngắc của kim loại và gỗ làm bà đau buốt cả tim. Bà ngước nhìn anh. Gương mặt rất sáng và rất trẻ. Con của bà còn rất trẻ...
Sáng nay trời se se lạnh. Cái lạnh của thành phố chuyển đông không thấm gì với thời tiết của Mỹ , nơi anh du học và được giữ lại làm việc. Nhưng các cô gái đã kịp khoác cho mình những chiếc áo len đủ màu đủ kiểu, điệu đà. Vũ lơ đãng ngắm đường phố qua cửa kính xe. Tất cả đều lướt qua mắt anh , không đọng lại một chút ấn tượng nào.
Chợt, anh nhìn thấy một bờ vai mảnh mai , một mái tóc xoã dài . Chiếc áo dài mong manh quá trong cơn gió sang mùa. Trái tim anh đập hụt một nhịp. Là em . Là em sao Vy ?
Anh hấp tấp bảo anh tài xế :
— Anh chạy chậm chậm theo cô gái áo dài tím nhé.
Anh tài xế gật đầu , rẽ sang hướng khác, giữ một khoảng cách an toàn.
Vũ như bị hút vào dáng dấp mảnh mai của Vy. Anh đã cố không tìm đến cô suốt bao nhiêu ngày qua , cho dù họ chỉ cách nhau dăm con phố. Anh đã cố ghìm lòng mình lại .Vậy mà cuối cùng , định mệnh đã run rủi cho anh nhìn thấy cô lần nữa.
— Cô gái ấy đã vào công ty rồi. Sếp có muốn vào không, để tôi dừng lại đợi?
Vũ giật mình , định hình lại một thoáng. Anh thở hắt ra:
— Không cần đâu. Cảm ơn anh.
Anh tài xế đưa ánh nhìn ngạc nhiên qua kính chiếu hậu, rồi vòng xe trở lại.
Hôm nay công việc khó khăn hơn dự kiến của Vũ, vì đối tác có thêm những yêu cầu bất ngờ . Phải vận dụng tất cả năng lực , và thêm một chút may mắn, Vũ mới có thể đưa cuộc đàm phán đến sự thỏa thuận.
Vũ bước vào xe, ngã người ra sau, trút hết căng thẳng. Anh tài xế quay sang nhìn anh:
— Mình về nhà chứ sếp ?
Anh gật đầu . Rồi nhìn đồng hồ . Mới 4:45. Chưa đến 5:00. Chưa đến giờ tan sở. Lòng anh như có trăm điều khắc khoải . Anh nói thật nhanh như sợ mình thay đổi ý định:
— Phiền anh chạy đến công ty của cô gái lúc sáng.
Chạy đến và dừng lại. Chỉ để nhìn cô bước ra, lên xe . Chỉ để đắm mắt vào mái tóc dài thả bay theo gió qua những con đường . Chỉ vậy thôi.
Nhiều đêm, trong căn phòng phủ đầy bóng tối , chỉ còn anh và điếu thuốc lập loè , Vũ đã ray rứt nghĩ đến Vy, và tự nhủ lòng rằng hãy cố quên cô . Quên đi . Quên đi. Quên đi... Những điệp khúc buồn như tiếng mưa gõ nhịp trong đêm vắng , đi vào trong giấc ngủ chập chờn đầy hình dáng của cô.
Để rồi những buổi cuối chiều, anh lại mâu thuẩn với chính mình. Nếu công việc hoàn tất trước 5:00 giờ, lòng anh lại thôi thúc mong được nhìn thấy cô.
Và chiếc xe lại đến đỗ trước cổng công ty quen thuộc, với một khoảng cách vừa đủ. Để anh lặng lẽ chờ đợi và lặng lẽ dõi theo một bóng áo dài.
Lần đầu tiên phát hiện chiếc xe hơi màu trắng theo sau mình, Vy hơi ngạc nhiên, nhưng cô nghĩ rằng có lẽ là sự tình cờ. Thêm vài lần nữa , thì Vy đã có thể khẳng định được , có người đang theo dõi cô . Nhưng là ai? Và để làm gì ? Cô hoang mang vô cùng.
Chiều nay, Vy đã có dự tính. Khi ra khỏi công ty, cô nhìn thật nhanh về hướng chiếc xe hơi trắng đang đỗ cạnh gốc cây sao , vờ như không biết gì. Cô cho xe chạy lướt qua các con đường về như bình thường. Đến đầu ngõ vào nhà, cô giãm ga, rẽ vào. Chiếc xe hơi trắng vượt qua ngõ, chạy thẳng.
Nhanh chóng, Vy ngoặc đầu xe, quay lại.
Giờ cao điểm, người và xe thật đông đúc. Cô như ẩn vào dòng xe xuôi ngược, chạy chầm chậm theo mục tiêu trước mắt.
Hình như người trên xe không biết có cô đang theo sau. Chiếc xe vẫn giữ tốc độ bình thường, chạy qua vài con đường, rồi dừng lại trước cổng một ngôi nhà.
Vy ngỡ ngàng. Ngôi nhà này thật quen thuộc với cô. Cả người đang bước xuống xe cũng rất là thân thuộc, dù cô chỉ nhìn thấy từ phía sau. Chỉ khác mỗi dáng đi .
Cô thảng thốt gọi lớn :
— Anh Vũ !
Vũ quay lại. Trước mặt anh là Vy.
Vũ hiểu đã đến lúc anh phải đối diện thực tế.
Anh bước lại bên Vy . Chân trái anh nhói đau . Nỗi đau buốt từ tim làm dáng đi anh thêm khập khiễng.
— Anh đã cố tình tránh mặt vì không muốn em đau khổ và khó xử. Nhưng bây giờ em đã nhìn thấy, đã biết sự thật .
Phải lặng đi một phút, anh mới có thể nói tiếp :
— ...Cũng chưa muộn để em có thể quay đi.
Vy nhìn thẳng vào mắt anh . Giọng nói cô run run , nhưng chậm rãi từng tiếng một :
— Khi yêu anh, em đã xác định anh là một phần đời của em. Chúng ta sẽ cùng chia sẻ tất cả buồn vui, đớn đau lẫn hạnh phúc.
Nếu anh không cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh sâu đậm như thế nào, thì cứ lập lại câu nói vừa rồi một lần nữa. Em sẽ đi ngay ra khỏi cuộc đời anh , mãi mãi...
Sự xúc động làm gương mặt của cô tái xanh như không còn sức sống. Cô nhắm mắt lại , chờ đợi quyết định của anh. Nước mắt cô rơi lả chả .
Từng tiếng nói của cô xuyên thấu tim anh. Vũ bước tới, ghì chặt cô vào lòng. Anh nghe hạnh phúc lẫn xót xa vỡ ra trong cùng một khoảnh khắc.
Đám dạm ngõ được tổ chức thật gấp rút cho kịp ngày Giáng Sinh, trong sự nô nức của hai gia đình và bạn bè.
Khi Vũ vừa lồng chiếc nhẫn đính hôn vào ngón tay Vy, thì cơn mưa confetti và những cánh hồng đỏ thắm đổ xuống chung quanh hai người , cùng những tiếng chúc mừng vang lên rộn rã .
Minh dốc hộp confetti cuối cùng lên lên tóc, lên người của Vũ và Vy , hét thật to :
— Merry Christmas!
— Happy Endings!
Biển Cát.
(USA)
- Từ khóa :
- BIỂN CÁT