- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CUỐN SÁCH BỊ BỎ QUÊN

30 Tháng Mười 20189:28 CH(Xem: 23905)


NhuSen - khanhtruong
Như Sen - tranh Khánh Trường

Mưa không ngưng từ ngày cô bỏ đi.
Cô đếm từng đêm.
Đã 4000 đêm mưa.
Từ khi cô đã cuống cuồng bỏ chạy, đã hấp tấp đến nỗi không kịp mang theo một thứ gì, cô lật đật lưỡi đưỡi, vấp váp, rồi vùng dậy, đứng lên, lao ra khỏi vùng phai tàn.
Phải rồi, ở đó, trong bóng tối mát dịu của người đàn ông ấy, quanh chỗ rợp đổ xuống của bờ vai rộng mà cô dựa vào mỗi đêm, quanh vồng ngực ấm mà cô chúi vào mỗi đêm, giờ chỉ là một vùng phai tàn.
Từ khi cô bỏ chạy, đã được 4000 đêm.
4000 đêm mưa không ngớt.
4000 đêm cô chạy vòng quanh, cánh cửa sổ màu xanh, có bốn ngọn đèn vàng, dưới chao đèn vàng, 4000 con thiêu thân lả tả rụng cánh. Cô cũng như con thiêu thân, cô bay vòng quanh cánh cửa sổ ấy.
Người đàn ông ngồi trong bóng tối màu đỏ thẫm của rượu vang, ánh sáng lọc qua chất rượu, trong vắt, lóng lánh, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhìn bình thản. Vẫn bình thản như vậy, suốt 4000 đêm cô bỏ đi.
Bình thản mà chăm chú, anh lựa một cuốn sách mới. Từ trên kệ sách.

Cô rùng mình, rên nhỏ, nỗi đau như con dao mỗ, mỏng lẹm, bén ngót lách nhẹ vào cơ tim, và dừng lại ở đó một chút, rồi thản nhiên, thản nhiên vì thói quen và chuyên nghiệp, rạch từng nhát sâu mà đằm vào sâu trong bó cơ, để không tuôn ra một giọt máu nào.
Cô chỉ là một cuốn sách mỗi đêm.
Huống chi cô chỉ là một cuốn sách.
Bị bỏ lại trên kệ sách.
Cô chỉ là một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách của anh. Bỏ lại trong vội vã, trong hấp tấp, rời đi. Và ngay lập tức khi anh rời đi, tâm trí anh không còn ở bên cô nữa.
Rời đi là quên lãng.
Cô không tham dự vào cuộc đời của anh.
Cô không là một phần của cuộc đời anh.
Không, ngay chỉ là một ngày, hay một buổi.
Cô không là buổi sáng của anh, cũng không là buổi trưa, không phải là ngày chói nắng cùng anh dưới ánh mặt trời, ngắm anh nheo mắt, ngắm đường rảnh sâu nơi khóe miệng anh cười.
Có thể cô được ở bên anh vào buổi tối, khi anh dừng lại, ngắm nhìn cô bằng cặp mắt đắm đuối và vui tươi, tay anh chạm vào cô, vuốt ve dọc nơi bìa gáy, một luồng điện, phấn khích, và nôn nao, rùng rùng chạy dọc khắp thân thể cô. Và rồi anh cúi người, khuôn mặt thân thuộc, ở trong giấc mơ của cô hằng đêm, kề sát cô, gần lắm, hơi thở nóng hổi gần như trùm lên cô, bao bọc lấy cô trong làn sương ẩm ướt, làm cô mụ mị:
- Đêm nay em ở bên tôi nhé.
Và thế là cô ở trong vòng tay anh, gần như chìm ngập trong niềm sung sướng, hân hoan, đến muốn hét lên. Sau đó là khao khát, là run rẩy, da thịt cô rùng mình dưới bàn tay anh rất chậm rãi, lật mở, từng trang một, đôi mắt anh đốt cháy cô, từng dòng một. Lũ chữ nghĩa rộn ràng, hớn hở rùng rùng chạy trên bàn chân líu ríu và nhỏ bé, nôn nao chờ đến lượt chạm vào những ngón tay anh và ùa trào ra tràn trề vào trong mắt anh, trong tâm trí sâu xa và rộng mở của anh.

Cho đến tận vào khuya, khi anh đã ngủ thiếp đi rồi, cô vẫn mở toang ở bên cạnh anh, thao thức, xôn xao, rạo rực một niềm vui sướng của gần gũi và được âu yếm. Cô vụng trộm nương theo cơn gió lất phất sau bức màn cửa, ve vuốt từng lọn tóc của anh, mê mẫn ngắm nghía khuôn mặt anh thư thái trong giấc ngủ và se sẽ nhói đau khi anh mơ màng gọi tên một ai đó, không phải tên cô.
Cô kêu lên khe khẽ, rụt rè vì quá nhỏ bé:
- Em có một cái tên.
Tên của cô chỉ là tên một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Đó là buổi sáng hôm sau, khi cô chỉ còn là cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Anh thôi không chạm vào cô nữa, và ngay lập tức, cô không còn nằm trong trí nhớ của anh, như cả đêm qua, cô không hề tồn tại, không hề ở bên anh, trong vòng tay anh, và anh say sưa đọc cô, từng dòng một.
Cô không ở cùng anh trên con đường anh đi. Cô không thuộc về chuyến đi của anh. Cô chỉ tưởng tượng trong âu lo, anh như thế nào trên những chặng đường đó, có chuyện gì sẽ xảy ra với anh không, và anh có trở về với cô, bên kệ sách hay không?

Cô cũng không ở trong anh ở quán cà phê đó, dưới ánh đèn màu vàng, hai ly cà phê sữa đá đối diện nhau, và giọng cười, cái xiết tay làm tan chảy viên đá thành từng vòng tròn quấn vào nhau dưới đáy dĩa. Cô không có ở trong vòng tròn lồng vào nhau đó.
Cô cũng không nằm trên mặt bàn, ngổn ngang tài liệu của anh đang làm việc, cô đã mơ mình là một trang thôi trong chồng hồ sơ dầy cộp anh đang tì tay vào, cảm thấy được hơi thở của anh qua những mach máu li ti, và nhòe mờ đi vì cảm động và vì hơi thở ẩm.
Cô ở lại trên kệ sách, ngẩn ngơ nghe những trang đầu, thì thầm nói với những trang sau, rằng anh sẽ quay trở lại, vì anh chưa đọc đến trang sau cùng, những trang sau cùng, e lệ chín đỏ vì mong chờ, thầm ghen tỵ với dấu tay và mùi mồ hôi của anh còn lưu lại ở những trang đầu, thầm mơ mộng biết đâu, đêm nay, hay đêm mai, anh sẽ lướt đầu ngón tay màu hồng da thịt của anh lên và dừng lại, đánh dấu một dòng mà anh đặc biệt yêu thích ở nơi đó.
Chỉ nghĩ tới đây thôi, toàn thân cô đã nung nóng cháy lên.
Cơn khát cháy của một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Anh có thể quên ngay, cuốn sách anh đã đọc qua một đêm, dù lơ đãng, hay say sưa, vì vị trí của cuốn sách là nằm lại trên kệ sách, và làm bạn với lớp bụi cũ kỹ, dửng dưng, một khi anh đã đọc qua rồi, và dần rơi vào lãng quên của anh, có nhiều hơn nửa chăng, chỉ là một dòng hồi ức đẹp, vì anh sẽ không đọc lại hai lần, cùng một quyển sách, phải không anh?
Anh có thể không còn nhớ nữa, cái bìa sách xinh đẹp mà một đêm anh vô tình chọn lựa và vuốt ve, mà làm sao anh biết được, cảm xúc nôn nao, hân hoan đến ứa nước mắt, của một quyển sách được chọn cho một đêm? Và rồi cảm giác tức tủi, đau đớn, ủ ê của cùng cuốn sách ấy bị bỏ lại trên kệ sách, sau một đêm?

Dù có thế nào đi nữa, thì cuốn sách, bị bỏ lại trên kệ sách, cũng không thể quên, có phải không? Làm sao cho một quyển sách biết quên, bàn tay một người , một ngày chạm đến nó, đọc nó từ trang đầu đến trang sau cùng, và thầm thì với nó, dù chỉ một lần:
- Tôi chọn em , đêm nay cùng với tôi.
Với một quyển sách, một đêm là đủ cho một đời.
Và một quyển sách, chỉ cần được đọc một lần , cho một đời mà thôi.
Người đàn ông đó đã đi đến cuối con đường.

Riêng một mình cô cứ chạy theo vòng tròn xoắn ốc của thương nhớ.
Trong đám mây mưa, cô đứng thở dốc, vì kiệt sức, vì cơn đau, mỗi một lúc lại nhói lên, tự rên lên, trong tim.
Đã 4000 đêm, cô chạy vòng quanh cửa sổ màu xanh có chao đèn màu vàng của người đàn ông ấy.
Trời mưa tầm tã.
Anh lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Cửa kính mờ mịt hơi thở ẩm. Phập phồng. Nhưng chẳng có ai cả. Chỉ là một chiếc lá vàng, theo gió rời khỏi cành. Nằm một mình, trỏng trơ. Trên gờ cửa.
Anh mỉm cười, thản nhiên, quay vào kệ sách, cúi xuống, nhìn chăm chú:
- Đêm nay em ở bên tôi nhé.
Anh âu yếm, nói với một- cuốn- sách- khác.

 

UYÊN LÊ
14.10.2017

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 112231)
C hó Cố Đô, Chó Thủ Đô, Chó Thái Bình, Chó Nhật Tân, Chó Cao Nguyên, Chó Phố Núi, Chó Thui Rơm, Chó viết bằng tiếng Anh, Chó ngồi lê vỉa hè uống rượu Kim Sơn, Bàu Đá, Chó ngồi bàn ghế gỗ hương uống Tiger rượu ngoại. Chó xướng danh lên hóa đơn đỏ để khấu trừ mỗi chuyến khách đi công tác.[...] Điểm hẹn Thịt Cầy. Cầy tơ bảy món. Chó Hà Nội.
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96725)
Ô ng nội tôi là người cuối cùng trong dòng họ còn biết chữ nho. Ông có chín người con, 2 trai 7 gái. Ba tôi là con trai trưởng. Cái thời của ông còn nặng nề “trọng nam khinh nữ”. Trước khi mất, ông ngã bịnh một thời gian. Biết mình không sống được lâu, ông cho gọi tất cả những người con từ khắp nơi trở về...
01 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 96377)
... T ừ phòng tắm bước ra, nàng ngây người nhìn tôi phì phèo điếu thuốc lá, buồn cười thật anh nhỉ, lúc trên ôtô em cứ buồn ngủ rũ ra, chỉ muốn nhanh chóng đến nơi thuê nhà, đến đây lại tỉnh như sáo? Tôi lặng lẽ đốt thuốc. Mỉm cười nhưng không bắt chuyện.
26 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 95350)
Đ êm úp mặt vào vách, tôi nhớ đến người con gái trên chiếc thuyền nan. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng ngần như tượng sứ. Trong giấc ngủ chập chờn, đôi tay nàng vẫn đều đều khỏa nước, khỏa lấp cả sự day dứt trong tôi. Tôi thấy cả nàng và tôi đều đứng ngoài trò chơi ấy, nàng ngồi bên tôi ngắm những cụm cỏ xanh um buồn bã...
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 95507)
S huhun mang ánh mắt của một lời nguyền, thứ ánh mắt in trên một thỏi sắt. Nhìn hắn như một lưỡi kiếm bén mang linh hồn của Musashi Miyamoto. Tôi biết đến Musashi khi nào tôi không thể xác định, tên của võ sĩ vang danh trên khắp lục địa Bắc Á. Musashi trao cho Nhật Bản sức mạnh của kẻ yếm thế: Go rin no sho. Thuật xâm chiếm của vũ trụ như hai giải ngân hà nhập một, như hai lưỡi kiếm của hai mắt phải nhập một.
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 93426)
H ằng đêm tôi sống trong lo sợ. Chung quanh tĩnh lặng, tối ám đến hoang mang. Gió lộng đánh phần phật trên các cánh cửa. Cứ độ giữa đêm, tiếng chân thình thịch đến từ xa, từng bước dẫm nặng nề. Tôi thu mình, rúc sát vào vách. Tôi trong suốt trong màu mực của đêm, không nhìn thấy cả chính mình...
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 112107)
LTS : Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Quý Thể hiện định cư tại USA.Hân hạnh giới thiệu một trong những truyện ngắn như những nụ cười ý nhị của Quý Thể gởi đến quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu. TCHL
15 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 98959)
N hưng những cuộc hỗn chiến xảy ra ngày càng quyết liệt giữa cái gia đình nhà Monney con & Kít với con chó lai Nhật mang tên Lucky - Cún . Cuộc hỗn chiến nhiều khi làm Cún tơi tả, máu chảy ròng ròng. Càng khiến tôi nhớ lại chuyện Money từng ăn thịt xác con. Cả sân nhà thối hoăng vì phân chó, nước đái chó, thức ăn ôi thiu…
02 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 96584)
S áng nay Du về và tôi sẽ đi đón cô. Gã thầy thuốc có cái đầu trơn tuột chắc đã chán chê Du nên tôi vừa mở miệng là gật liền, gật mạnh và nhanh đến nỗi chút xíu nữa cái đầu kỳ dị của gã văng khỏi vai. [...] Du sẽ không còn lang thang dưới rặng dương liễu hay trên mái ngói lơ thơ những nhánh bồ đường vào những đêm khô nóng. Tôi sẽ không để cho ánh trăng tìm thấy cô.
02 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 88078)
Trong mọi cuộc chiến tranh, chiến tranh nào cũng vậy, không có kẻ thắng. Nhưng bao giờ cũng có một kẻ bại, một kẻ bại duy nhất - là nhân dân. [...] Đừng lừa dối nhân dân bằng những lời nói suông. Nhân dân rất sáng suốt. Người ta biết ai là người trung thực và kẻ nào là tên bịp bợm. Hãy nhớ lời Nguyễn Trãi “Chở thuyền là dân, lật thuyền cũng là dân”.