LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, "Buổi sáng không có mùi ngỗng" ẩn hiện kỳ bí bởi sự nhập nhòa giữa quá khứ và hiện thực, giữa mất và còn của tình yêu... Hợp Lưu hân hạnh giới thiệu đến quí bạn đọc.TCHL
Việc đầu tiên tôi làm khi vừa thức dậy là mở đài nghe chương trình nhạc giao hưởng chán phèo theo thói quen rồi pha cà phê. Cà phê hiệu Pas, xuất thân từ vùng đất khô cằn nhất Dubai, có mùi đậm đà quyến rũ, loại mà tôi khá thích. Tiếp theo đó, tôi sẽ có dịp thưởng thức bữa ăn sáng thịnh soạn gồm trứng chiên, nước sốt cà, cá hộp, patê, bơ, sữa… muốn ăn như thế nào cũng được. Có đôi lần tôi chợt nghĩ, nếu chỉ sống mà không phải ăn thì đỡ phiền phức biết bao. Và cả việc đi đến sở làm nữa. Nó là một trách nhiệm, một nghĩa vụ điên rồ với mục đích kiếm tiền theo lời tổ tiên ông bà nào đó căn dặn rất kĩ, khiến tôi nhiều lần tự đẩy mình vào ngõ cụt, đến nỗi chán ghét quá mức gương mặt mình và người khác. Cuộc sống nhiều ngày như thế trôi qua, tôi biết mình sắp biến thành con gà hay con ngỗng gì đó ở chợ, mà đây là những con vật tôi chẳng ưa gì. Tự dưng một hôm, có người đến rinh con ngỗng ấy đi, không cần phải xin ý kiến hay tốn tiền gì cả như thể trên đời này, con ngỗng ấy sinh ra là để dành riêng cho họ vậy. Nhưng thật sự con ngỗng là tôi, cũng không lấy thế làm phiền lòng. Đi à, đến nơi nào. Đồ đạc tôi đã chuẩn bị sẵn. Lên đường thôi. Mà đến đâu cũng được. "Tôi bận nên sẽ đóng cửa vô thời hạn, nhưng hãy cứ để lại tin nhắn, có cơ hội, tôi sẽ trả lời. Nếu không, đây sẽ là lời tạm biệt. Chúc thế giới an lành!"
Đó là một buổi sáng mùa đông, gã đàn ông ấy từ đâu xuất hiện, nhanh chóng đưa tôi rời xa căn nhà để đến vùng đất âm u, nồng ấm nào chưa rõ. Chúng tôi đi qua 87 tín hiệu đèn xanh đỏ, 28 ngã tư, 7 cánh đồng, đã phải lội 1187 bậc thang và đi qua 36 căn phòng khép kín lạnh lùng (tôi ước lượng thế), mới đến được căn phòng màu xanh. Chỗ của gã thật tuyệt. Cửa phòng mở ra khoảng sân thượng rộng rãi, mát mẻ và màu của bầu trời luân phiên thay đổi trong tay một họa sĩ tồi, là tôi.
*
Việc yêu ai đó suốt đời, phản trắc hay lập lờ gì đó vốn là khái niệm không có trong từ điển của tôi. Cũng như việc cố gắng nhớ từ ngữ, ý nghĩa của con dao, chuột nhắt, mèo khổng lồ…vv… luôn khiến tôi có cớ quay lại chứng bệnh cũ: chóng mặt, đau đầu, nhức óc. Tại sao tôi thấy mình xa lạ với chúng đến thế? Đúng là không thể nào hiểu nổi.
*
Gã chỉ chú tâm mỗi việc vẽ, còn tôi lóc cóc bàn phím cho đến khi màn đêm hiện diện quá sâu trong tâm trí, mới dừng lại.
Để được rỗng hoàn toàn trong thế giới này.
Để biết việc làm tình, ăn uống, quét nhà, trồng rau cùng nhau tự nhiên đến mức nào.
Nhiều giây trôi qua, nhiều phút trôi qua, nhiều giờ trôi qua…
Nhiều ngày trôi qua. Chúng tôi làm việc và trò chuyện cùng nhau… trong im lặng.
*
Gã sống ở khu chung cư 28 tầng. Những căn phòng giống nhau như đúc, kẻ nào lơ đãng có thể gõ cửa nhầm. Rồi sao đó? Tôi không rõ. Cũng có thể họ được mời tách cà phê giản dị hoặc phải nhận cái nhíu mày cau có, khó chịu từ người hàng xóm khó gần.
Từ lúc đến ở với gã, đây là lần đầu tiên tôi nhớ về ngôi nhà nhỏ của mình.
Ngôi nhà ra đời cách đây hơn 60 năm theo lời bà hàng xóm lắm chuyện cho biết. Từ nhỏ, tôi đã ở với người lạ mặt trong nhà và không có bất kỳ con vật nào được nuôi, chỉ có khóm hồng nở đỏ thẳm, nhỏ xíu trên vùng đất khô cằn. Người lạ mặt ấy rồi cũng lìa xa tôi vào ngày sinh nhật thứ 15 với dòng tin nhắn: Tạm biệt!
Thế là từ giây phút ấy, tôi chẳng còn gì mong mỏi và sung sướng hơn là ý thức việc ở nhà và làm mọi thứ, một mình.
Đầu tiên, tôi quyết định nghỉ học. Tôi xin được phụ bếp ở chỗ của bà già nấu ăn xấu xí gần nhà. Người ta bảo cha tôi là kẻ mồ côi, mẹ tôi là mụ đàn bà trác táng, xấu xa. Người ta bảo tôi bị điên nên đừng ngại miệng làm gì, cứ nói toẹt hết, có sao đâu! Tôi nghỉ làm phụ bếp. Tôi đến phụ bán cho ông già khó tính có tiệm hoa nằm yên ả bên góc ngã tư Lý Thường Kiệt. Người đứng xem, kẻ ngoài đường ngắm nhìn nhiều nhưng người mua hoa thì ít. Không lâu sao, tôi cũng rời bỏ nơi này.
Nhờ may mắn, tôi nhanh chóng có việc làm mới.
Đó là công việc chỉnh nhạc trong quán bar.
Năm ấy, tôi 17 tuổi.
Trong quán bar đó, tôi có dịp gặp khá nhiều loại người. Nhiều trong số họ thất nghiệp, vào chốn này với chủ đích kiếm gã đàn ông già nua hay mụ đàn bà sồ sề, cô đơn nhưng nhiều tiền lắm của, mong có cuộc sống dễ thở hơn. Một số thất tình vào quán làm việc theo ý nghĩa khùng điên là… giải lao, xả stress rồi tiếp tục rượt đuổi cuộc tình vô vọng phía trước. Số còn lại (dẫu khá ít ỏi), tôi nghĩ họ thích công việc này thực sự. Trong đám đông nhuốm mùi phiền não ấy, tôi có chú ý một người. Đó là người đàn ông lớn hơn tôi 4 tuổi, mái tóc dài, đen sậm. Gã có gương mặt sáng lạ lùng nhưng tôi chưa bao giờ thấy gã mở miệng với bất kỳ ai, kể cả những người khách làm đủ trò khiêu khích và hứa cho thật nhiều tiền. Để đỡ giải thích dài dòng và thậm chí ngăn cản xung đột xảy ra bất kỳ lúc nào, tay quản lý quán luôn líu lo với đám khách quá khích ấy rằng gã bị câm bẩm sinh. Nhờ thế, đám đông ồn ào (trong đó có nhiều cô gái bốc lửa) dần dần tản đi, nhường không khí chát chúa cho các vũ công, ca sĩ nhảy hip hop. Nhưng có lẽ gã chẳng quan tâm gì đến chuyện này. Dường như thế giới của gã chưa bao giờ có mặt nơi đây. Nếu có, nó tồn tại bằng cách nào đó, thật ẩn kín như là không có.
*
Khi một mình, bạn thường làm gì? Đó là câu hỏi từ bé tôi luôn đặt ra để chuẩn bị hành động tiếp theo. Nhai rủ cà rốt, chơi trò chuột nhảy lên đầu mèo hay là uống cái gì có gaz, điên cuồng theo rock hoặc trầm mình xuống biển sâu suy tưởng? Tôi không nhớ lúc ấy mình hay làm gì nhất, nhưng tôi luôn cảm thấy vui và hài lòng. Vui và hài lòng với những gì cuộc đời đã ban tặng cho tôi.
*
Quán bar khóa cửa. Hơn 1 giờ sáng, màn đêm vẫn phơi bày sự đen đúa huyền bí của nó. Vài cơn gió hiếm muộn ngang qua không gợi chút mát mẻ nào trong mùa hè oi ả này. Tôi đi phía sau đủ cho gã cảm giác không ai có thể xâm phạm vào thế giới tối tăm của gã. Không một ai. Và tôi, ngay lúc này, chỉ có ước ao nhỏ bé là bước sâu vào thế giới u trầm ấy, lục tung gan phổi của gã.
Mong tìm thấy tâm hồn tôi.
Nhưng mọi thứ có vẻ kết thúc quá nhanh, gã đã đến trước cổng nhà. Tôi đứng thật lâu bên góc nhỏ, chờ cánh cổng khép lại, ánh đèn tắt hẳn và bóng tối một lần nữa bao trùm lên tôi, sâu thẳm và lạnh giá. Gã không câm, tôi biết rõ. Gã có liếc mắt đến tôi, tôi nghĩ thế. Gã cũng rất muốn trò chuyện với tôi nếu có dịp, tôi tin vậy. Rõ ràng chúng tôi (những đứa trẻ bẩm sinh mắc chứng u buồn) cần khoảng không gian ấm áp, cần lời mở đầu thoảng nhẹ và gần gũi. Tôi không thôi tự hỏi có phải gã chính là người mà tôi tìm kiếm suốt tuổi thơ bé dại hay không? Và việc gã có mặt trong đời sống này là quan trọng với tôi hơn mọi thứ trên đời, phải vậy không? Rằng một kẻ chán ngắt như tôi cũng có một người bạn cho riêng mình, có đúng như thế không?
Hay tất cả suy nghĩ này rốt cuộc chỉ đơn giản là trò lừa đảo của trí óc tối nát? Câu trả lời nằm ở đâu đó, trong khoảng không u tịch.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, cắt đứt dòng suy tư tôi. Tiếng sắt bị rỉ sét kêu ken két, điếc tai. Tiếp theo, tôi nghe tiếng động mạnh từ căn hộ của gã, những mảnh kiếng rơi vụn xuống sàn nhà, chạm vào đầu tôi đau điếng. Một hình phụ nữ mơ hồ chạy từ đám đổ vỡ ấy ra con đường vắng lặng, như ma. Tiếng khóc trong đêm nghe man dại, ma quái thế nào, kể cả thứ ánh sáng vừa phụt tắt nữa. Rồi khung cảnh trở nên im ắng chưa từng thấy. Gã đàn ông đó đã làm gì và người phụ nữ kia là ai? Cuối cùng thì chuyện này là sao?
Tôi không biết. Tôi không biết.
Từ trước đến giờ, chưa khi nào tôi đuổi kịp các khái niệm con người.
Rồi tôi để trôi tuột gã đàn ông đó. Người đàn ông của đời tôi.
Tôi nghỉ làm ở quán bar. Tôi thay sim điện thoại, tôi vứt vào sọt rác những vật dụng có liên quan đến ý nghĩ về gã và bắt đầu thiết lập mối quan hệ mới. "Mối quan hệ mới" là cái gì? "Mối quan hệ" nghĩa là sao? Những từ này có nghĩa gì với tôi chăng?
*
Năm 18 tuổi, tôi thấy cô gái có gương mặt giống tôi như đúc đang đứng đối diện bên kia đường. Ánh nhìn ấy trong suốt và ấm áp lan tỏa như cơn mưa mơ hồ trong một sớm thu. Đó là thời điểm tôi chuẩn bị băng qua đường để đến Nhà hát thành phố xem kịch, vở "Những kẻ tội đồ". Có lẽ nào tôi bị hoa mắt, có lẽ nào tôi không nhận ra mình? Có lẽ nào người đang ở đằng kia lại chính là tôi? Thoảng qua, cô gái đã leo lên chiếc taxi và bỏ mặc tôi đứng sững bên đại lộ đông đúc hình dung. Tôi ngạc nhiên đôi chút rồi băng qua đường, bước đi. Vở kịch còn 2 phút nữa là mở màn.
*
Vào một sáng sinh nhật 25 tuổi, như đã kể, tôi đã cuốn gói theo gã. Để xem, có thể là do cái sân thượng kia hay là cú gõ cửa dồn dập lúc tôi bị đứt tay, máu chảy xuống sàn nhà từng giọt, cũng được.
*
Buổi chiều, tôi hay đem ghế ra sân thượng lơ đãng ngắm nhìn. Cũng có vài hàng xóm thỉnh thoảng lên khoảng sân mát mẻ này hít hà không khí một lát rồi quay về phòng, trước khi dùng cơm tối hoặc gặp gỡ ai đó. Tôi đoán vậy. Nhưng thực tâm là chẳng ai để ý đến ai. Ai cũng muốn sống riêng trong thế giới của mình. Không muốn bị làm phiền, không ưa bị đụng chạm. Không hiểu sao, đột nhiên, tôi chợt nhìn thấy nỗi buồn chán dâng lên trong lòng mình vô vọng như đợt sóng mịt mù và không sao chế ngự. Tôi đưa mắt nhìn bầu trời dần lụi tàn trong chỗ nằm mình. Tôi biết ngay cái khoảnh khắc này, khi có chút thời gian mà không làm gì, không suy nghĩ gì, không chú ý đến việc gì thì tôi luôn thấy không ổn lắm, chắc là vì chứng nhức đầu kinh niên tái phát. Thường trong trường hợp thế này, tôi luôn kéo dài vô ích những bận rộn đâu đâu cho đến khi giấc ngủ kéo đến, mọi sự mới hy vọng được sắp xếp. Nên tôi tự nhủ là mình đang đợi gã. Mình đang rất bận rộn. Mình còn phải quét dọn và nấu ăn. Tưới rau nữa. À, hay là đi xuống phố nhé. Đi ra chợ. Mua cái gì đó. Mình sắp buồn ngủ rồi. Mình đang tốt cả mà, phải không nào?
Tạm biệt!
Gã đàn ông chính là chàng trai phục vụ quán bar năm xưa khi tôi 17 tuổi.
Gã đàn ông, người chưa từng nói chuyện với tôi lần nào.
Gã, bị câm bẩm sinh.
*
Tôi bắt đầu ngày mới như thường lệ: chuẩn bị bữa ăn có mùi nấu nướng tồi tệ khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng. Tôi mở toang cánh cửa màu xanh, ngắm bầu trời vẫn còn say ngủ ở tận cuối con đường mịt gió. Một làn giá lạnh nhạt nhẽo ùa vào và giọng hát kẻ lạ vang lên xua tan không khí tù đọng trong căn phòng: "And when the night is cloudy, there is still that shines on me, shines untils tomorrow. Let it be…".
Hàn Anh