- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Du lịch tại chỗ

17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 125469)

 uocmovahacgiay-content

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Quý Thể hiện định cư tại USA.

Hân hạnh giới thiệu một trong những truyện ngắn như những nụ cười ý nhị của Quý thể gởi đến quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.

TCHL

 

Vào nhà của Thuý Hồng, đóng cửa lại rồi mà Lư còn nghe trống ngực của mình dộng thình thịch. Thuý Hồng sửng sốt hỏi : “Tại sao dám đường đột tới đây vào giờ này mà lại còn xách va ly nữa? Anh tính đi đâu?”. Lư nói :

- Khoá cửa lại, kéo rèm cửa, vào đây rồi nói sau !

- Anh tới sống với em một tuần. Anh phải làm bộ nói láo với vợ là đi công tác Đà Lạt.

- Anh mạo hiểm quá. Ban ngày ban mặt, nhà anh cách nhà em có mấy chục thước. Chị bên nhà biết thì chết cho em !

- Không liều mạng thì làm sao có cơ hội được gần nhau. Rót cho anh miếng nước anh kể lại cho nghe …

Uống nước xong Lư đã lấy lại được bình tĩnh, chàng thay quần áo, hai người lên giường nằm, Lư bắt đầu kể :

- Tụi mình yêu nhau đã lâu nhưng cơ hội gần nhau thì thực hiếm. Phải chi chúng ta ở cách xa nhau còn dễ, đàng này hai nhà gần nhau quá. Cách đây mấy ngày anh nghĩ được cái kế, anh nói với vợ anh sẽ đi công tác Đà Lạt một tuần để giải quyết một vài việc trên đó. Tội nghiệp, vợ anh vốn tính cẩn thận, mấy ngày nay đã lo giặt giũ quần áo cho vào valy, có cả dao cạo râu, khăn lông, bàn chải đánh răng. Cô ta còn bỏ thêm cái áo len, khăn quàng cổ, lọ dầu nóng, và nói :”Mùa này trên đó mưa lạnh lắm, coi chừng cảm ". Có lúc anh làm bộ như không muốn đi thì vợ anh giục :”Đã hứa với người ta thì phải đi chớ !”. Sáng hôm nay anh ra bến xe, vợ anh cũng đi theo tiễn đưa. Nói như thế để em biết cái tính cẩn thận chu đáo của vợ anh .

- Chị đưa anh ra bến xe thì làm sao anh chuồn về đây được ?

- Cái đó mới là diệu kế. Anh leo lên xe và xe gần chuyển bánh rồi mà vợ anh vẫn chưa chịu quay về. Vợ anh tần ngần mãi, cuối cùng nói :”Lúc về nhớ mua quà Đà Lạt !”. Xe chạy rồi mà anh vẫn còn trông thấy bóng cái áo xanh của cô ta thấp thoáng trong số người đứng trong sân . Nhờ việc này mà anh hoàn toàn yên tâm. Sau này cô ta sẽ không có cách gì nghi ngờ và nói được. Tóm lại là cô ta “áp giải” anh ra xe và thẳng đường lên Đà Lạt.

- Rồi sao nữa, anh kể tiếp đi! Hồng sốt ruột.

Rồi anh lộn trở về. Xe chạy đến thị trấn Thành Nghĩa là cách Nha trang chừng mười cây số, anh bảo tài xế dừng lại để xuống xe trở về nhà vì quên giấy tờ quan trọng. Bác tài rất mừng vì có chiếc ghế trống để rước khách dọc đường. Anh kêu xe honda ôm về lại nhà em.

- Nguy hiểm quá …

- Có nguy hiểm nhưng chỉ xảy ra trong vòng vài giây. Tiền xe anh đưa trước cho người chở honda. Khi anh đi xuống xe về phía nhà em, nếu lỡ trong nhà anh có ai bước ra, anh sẽ không đi vào nhà em mà bước về nhà mình và anh cũng sẽ nói vì quên giấy tờ nên phải quay về. May quá chẳng gặp ai !

- Anh ghê thật, rồi sao nữa ?

- Rồi vào đây với em và chúng mình đang ôm nhau! Nếu không có mạo hiểm, làm gì có được giây phút thần tiên như thế này ?

Lư cười và nàng Thuý Hồng cũng cười. Họ nghĩ chẳng có quyển sách địa lý nào ghi Nha trang cách Đà Lạt chỉ có mấy mươi thước! Bỗng nhiên Hồng hốt hỏang :

- Chết rồi ! Bữa nào từ “Đà Lạt” về lại Nha Trang thì làm sao ?

- Anh đã có cách …

- Còn quà Đà Lạt mà chị vợ anh dặn thì lấy đâu ra ?

- Yên tâm !

Và Lư kể một kế hoạch của chàng :

- Anh đã tính toán trước mọi việc rồi. Hôm nào gần về em ra chợ Đầm Nha Trang mua cho anh vài cân hồng, ít lọ mức dâu, hai chai rượu dâu, một ít mứt đậu trắng, kiếm mua cái nhà sàn làm bằng gỗ thông có ghi hàng chữ “Souvenir Dalat”, mấy quả thông khô... Những loại mà người ta gọi là đặc sản Đà Lạt này họ bán đầy chợ Đầm Nha Trang .

- Ôi ! anh thực là quỉ quái!

Đến giờ G ngày N, anh sẽ từ Đà Lạt trở về NhaTrang. Em ra ngoài cửa ngó qua bên phía nhà anh, nếu không thấy ai thì làm dấu. Anh tay xách nách mang từ nhà em chui ra. Dĩ nhiên nguy hiểm cũng có nhưng chỉ xảy ra trong khoảng vài giây đồng hồ .

Hồng khen :

- Kế hoạch của anh hay thực, nhưng thực hiện thì dễ đứng tim lắm .

Bảy ngày sống với người yêu, thực ra Lư cũng chỉ vui được vài ngày đầu, chuyện ái ân mãi rồi cũng chán. Ngồi nhìn nhau mãi cũng chán, nói chuyện mãi với nhau cũng chán. Chán hơn cả là chàng bị nhốt trong căn phòng nhỏ mỗi bề ba thước. Cái chân hay đi như anh chàng Lư bây giờ rơi vào cảnh tù túng tự nguyện kiêủ này rất bực .

Thế cho nên, kế hoạch bảy ngày lúc đầu, hai người tưởng là không đủ để sống trọn cho nhau, sau lại thấy quá dài. Mới có ba ngày Lư đã đề nghị :

- Thôi, mai anh tính trở về .

- Cũng được nhưng mới ba ngày, trở về vợ anh có nói gì không ?

- Không, anh sẽ nói Đà Lạt mưa và lạnh quá. Hồi tối xem TV em không thấy cao nguyên Trung bộ từ 10 đến 20 độ đó sao? Với lại anh sẽ nói công việc cũng đã giải quyết xong. Sáng mai anh đưa tiền cho em đi mua mấy thứ đặc sản ĐàLạt. Chiều mai ta chuẩn bị màn quay về .

Hồng đến chợ Đàm lại thêm khâm phục sự hiểu biết tường tận của Lư . Rõ ràng trong chợ có nhiều gian hàng bán không thiếu thứ gì gọi là “đặc sản Đà Lạt”. Ở chợ Đà Lạt người ta cũng chỉ bán những thứ này là cùng. Theo lơi dặn của Lư nàng mua đủ cả. Cuộc trở về diễn ra hoàn chỉnh tới mức giống như cuộc quay về trái đất của tàu con thoi, nghĩa là chính xác đến từng 1/1000 giây !

Vợ Lư ở trong nhà nghe tiếng gõ cửa chạy ra mừng rỡ xách quà Đalạt đi vào nhà. Lư làm bộ mệt nhọc than :

- Thời buổi này đi đường xa thật khổ. Xe cộ thì ọc ạch, đường xá thì hư, nhà nước lo chuyện gì đâu chẳng quan tâm tới mấy con đường để cho chúng xuống cấp nghiêm trọng. Có hai trăm cây số mà đi cả mười tiếng đồng hồ, chậm như rùa !

Lư làm như người đầy bụi bặm đường xa ra sau múc nước rửa mặt. Vợ Lư nhìn thấy mặt chồng đỏ (vì Lư mới uống ở nhà Hồng mấy lon bia lấy can đảm cho cuộc trở về) nói: Nước da người ở Đà Lạt trở về trông có khác!”. Lư rất yên tâm.

Lư thấy vợ ngồi soạn quà Đa Lạt. Nàng nói :”Ôi thứ gì cũng ngon cả, lại có cả cái nhà rông nho nhỏ xinh xinh nữa. Em soạn một ít đem qua cho anh chị Triệu. Hôm qua chị Triệu tới thăm, chị ấy nói anh Triêụ vừa đi công tác ở Huế về. Chị có cho mình mấy món quà đặc sản xứ Huế”.

- Chị Triệu cho gì ?

- Cái nón bài thơ, hộp mè xửng, hủ tôm chua, mấy xâu hột sen Hồ Tịnh Tâm .

Lư mỉm cười thầm nghĩ: Mấy thứ này thì đầy rẫy ở chợ Đầm Nha Trang. Ôi lẽ nào lại có một thằng cha chơi cái trò “Du lịch tại chỗ” như mình nữa đây ?

 

 

QUÝ THỂ

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Sáu 202512:48 CH(Xem: 1496)
Người ta thường nói nhiều về những trường trung học danh tiếng, những đại học uy nghi, những ngôi trường gắn với bảng vàng truyền thống và hào quang thành đạt. / Ngược lại, rất hiếm người nhắc đến những mái trường nhỏ bé, nơi học trò không tìm kiếm bằng cấp danh giá, không bảng vàng thành tích, không diễn văn khai giảng, không có những kỳ thi náo động – chỉ có những giờ học thầm lặng giữa tiếng quạt máy và mùi nhựa cháy của board mạch. Học để sống, để làm một người thợ lương thiện giữa cuộc đời xô lệch. Trong ký ức ông , giữa muôn vàn lối rẽ của đời sống sau biến cố 1975, có một nơi như thế. Đó là Trường Điện Tử ĐaKao, ngôi trường không có tên trong hệ thống chính quy, nhưng từng là phao cứu sinh cho bao người trôi dạt giữa dòng đời hậu chiến.
06 Tháng Sáu 20254:06 CH(Xem: 4016)
Năm ấy, khi còn đang mài đũng quần để lấy tấm bằng Master, anh làm thêm trong một hầm rượu. Một quán rượu nằm nửa chìm nửa nổi dọc bờ sông Seine. Anh không muốn xin tiền nàng vào những khoản bí mật của một thằng đàn ông đã đến tuổi tự lập từ lâu, nên cuộc đi làm thêm diễn ra cũng bí mật, kín đáo y như cái quán rượu huyền bí này- nửa chìm, nửa nổi. Sơ mi trắng, nơ đen, chạy băng băng giữa các thực khách, luôn nhoẻn cười quá ư lễ độ, vô cùng nhũn nhặn phô hàm răng khểnh, không ai nhận ra ngài trợ giảng một trường đại học trong trang phục bồi bàn, nói tiếng Pháp chuẩn âm Paris.
31 Tháng Năm 20251:27 CH(Xem: 5507)
Tôi không phải là một “cư dân mạng” thuần thành, nhãn hiệu mà người ta thường dùng để chỉ những người sống trong thế giới ảo nhiều hơn trong thế giới thật. Tuy vậy, tôi vẫn nặng lòng biết ơn tất cả những nhân tài về kỹ thuật tân tiến trên thế giới đã đóng góp vào việc giữ gìn và phát huy kho tàng văn minh của nhân loại qua các nền tảng trên mạng như Google, Facebook, Wikipedia, YouTube... và gần đây hơn nữa là ChatGPT. Những nguồn thông tin đó đã giúp chúng ta học hỏi, tìm hiểu về vốn kiến thức đồ sộ của con người từ đời nay sang đời khác, trong một thời gian rất ngắn. Cuối thế kỷ trước, khi mạng lưới toàn cầu đã ra đời nhưng chưa thông dụng mấy, tôi từng phải vào thư viện biết bao nhiêu lần, nhiều khi chỉ để tra tìm một chữ, một khái niệm, trong suốt thời gian viết luận án của mình. Ngày nay, chỉ cần “nhấp con chuột” một cái, chúng ta đã có thể tìm được điều mình muốn tìm trong tích tắc.
19 Tháng Năm 202512:12 SA(Xem: 6593)
Lương y Lê Huân gọi hắn, giọng hụt hơi đọng nước mắt: - Chú… Chú cứu anh với… Anh gặp nguy… Rồi ông tắt máy có lẽ bằng bàn tay run rẩy… Hoang mang rối bời, hắn phóng xe đến ngay nhà người “bạn vong niên” - như ông đề nghị gọi thế. Lê Huân vốn là người bình tĩnh, từng trải, thương người, không chấp vặt, không gây ác nghiệp với ai bao giờ, vậy mà đang mắc phải chuyện cực kỳ hệ trọng. Nhưng hắn có bản lĩnh gì đây để ông nhờ vả? Quả là chuyện động trời, liên quan đến tính mạng của một cô bé vừa tốt nghiệp Trung học phổ thông, bạn thân của con gái hắn.
28 Tháng Tư 20259:51 SA(Xem: 7616)
Nói đến tiền lẻ người ta thường nghĩ ngay tới những tờ/ nắm tiền giấy nhàu nát dính nhớp mồ hôi trong tay, trong hầu bao các cô - bà bán rong có được sau cả ngày vất vưởng trên hè đường đầy bụi khói hoặc góc chợ quê đìu hiu… Nhưng nói đền tiền tỷ thì thường gắn với những tập Đô-la dày cộm đựng trong va-li hay trong bọc giấy thường cất trong ngăn kéo phòng làm việc của các quan chức đương nhiệm…
27 Tháng Tư 202510:53 CH(Xem: 8155)
Xuân dò tìm trên mạng thấy có cơ sở tuyển nhân viên massage. Xuân nghĩ công việc này chắc cũng ok vì mình sức trẻ, đôi tay mạnh mẽ có thể đáp ứng được công việc cần lực ở tay. Môi trường làm việc trong nhà, không mưa, không nắng vậy cũng đỡ. / Thế rồi cậu đăng ký dự tuyển và được nhận vào làm. Sau khi làm được một tuần lễ thì cậu mới nhận thấy đây không phải là xoa bóp trị liệu bình thường mà thực chất là một động ăn chơi. Chỉ là mang dưới tên massage phục vụ cho cả khách nam và khách nữ. Có những lúc sau khi massage, khách còn yêu cầu đi từ A- Z, Xuân cũng phải chịu khó làm để kiếm tiền. Lâu dần cũng quen. Chàng trai 19 tuổi nghĩ đây xem như một công việc tạm thời, cũng có đồng ra, đồng vào trang trải cuộc sống, đỡ đần ba mẹ. Ngoài lương cơ bản, tiệm trả cho Xuân thì còn được khách trả tiền tip nữa nên trong túi nhiều khi cũng rủng rỉnh bạc tiền. Có ngày kiếm thêm 500 k + tiền boa.
24 Tháng Tư 20254:11 SA(Xem: 8106)
Năm 1954, khi di cư từ Bắc vào Nam, tôi còn bé lắm. Đại gia đình chúng tôi chọn Tuy Hòa làm nơi an cư lạc nghiệp. Bởi vì có người bà con đã định cư và làm việc ở đó. Ba tôi dạy học mãi ngoài Hội An, nên tôi ở lại Tuy Hoà với Ông Nội và hai bà cô để tiện bề học hành và hầu hạ Ông.
16 Tháng Tư 20255:33 CH(Xem: 6174)
Ngày 29 tháng 4, tôi nhờ chú em con bà cô chở ra bến Bạch Đằng, Saigon xem tình hình và thấy rất nhiều tàu kể cả chiếc Việt Nam Thương Tín, Trường Xuân, Tàu Hải Quân, trong số này có một số tàu đánh cá của một công ty Đức, to rộng rãi và bằng sắt đàng hoàng. Trở về nhà, tôi hối Ba đi trước với chú em. Hai chú cháu lọt được vào căn cứ Hải Quân và đi theo họ. Riêng tôi còn lần khân ở lại, hy vọng đến phút chót có thể gặp lại được Quỳnh Hoa, người yêu đầu đời của mình, nhưng phép lạ không xẩy ra.
15 Tháng Tư 202510:49 CH(Xem: 7530)
Trước mắt tôi là hình ảnh chị Vân Anh, một người phụ nữ đẹp, thành đạt. Chị vừa bước vào tuổi ngũ thập, dáng người nữ tính, nhanh nhẹn hoạt bát, đôi mắt đẹp toát lên vẻ thông minh, điềm đạm. Chị là người mẹ đơn thân, nuôi con từ khi 25 tuổi đến bây giờ. Các con của chị đã trưởng thành, các cháu cũng đã trên dưới tam thập rồi!
02 Tháng Tư 202512:14 SA(Xem: 6206)
“Cô ta chủ động tới gõ cửa phòng đạo diễn làm gì nhỉ?” Hắn gắng giữ phép lịch sự, mời cô ta vào phòng. Sau vài câu hỏi han xã giao, cô gái thành thực bày tỏ nguyện vọng vào vai chính, bởi cô rất thích kịch bản này, vai diễn này. “Em tin rằng em sẽ đóng tốt vai chính, bởi em tìm thấy trong đó tâm sự, và cả số phận của bản thân em…”.