- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Du lịch tại chỗ

17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 124092)

 uocmovahacgiay-content

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Quý Thể hiện định cư tại USA.

Hân hạnh giới thiệu một trong những truyện ngắn như những nụ cười ý nhị của Quý thể gởi đến quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.

TCHL

 

Vào nhà của Thuý Hồng, đóng cửa lại rồi mà Lư còn nghe trống ngực của mình dộng thình thịch. Thuý Hồng sửng sốt hỏi : “Tại sao dám đường đột tới đây vào giờ này mà lại còn xách va ly nữa? Anh tính đi đâu?”. Lư nói :

- Khoá cửa lại, kéo rèm cửa, vào đây rồi nói sau !

- Anh tới sống với em một tuần. Anh phải làm bộ nói láo với vợ là đi công tác Đà Lạt.

- Anh mạo hiểm quá. Ban ngày ban mặt, nhà anh cách nhà em có mấy chục thước. Chị bên nhà biết thì chết cho em !

- Không liều mạng thì làm sao có cơ hội được gần nhau. Rót cho anh miếng nước anh kể lại cho nghe …

Uống nước xong Lư đã lấy lại được bình tĩnh, chàng thay quần áo, hai người lên giường nằm, Lư bắt đầu kể :

- Tụi mình yêu nhau đã lâu nhưng cơ hội gần nhau thì thực hiếm. Phải chi chúng ta ở cách xa nhau còn dễ, đàng này hai nhà gần nhau quá. Cách đây mấy ngày anh nghĩ được cái kế, anh nói với vợ anh sẽ đi công tác Đà Lạt một tuần để giải quyết một vài việc trên đó. Tội nghiệp, vợ anh vốn tính cẩn thận, mấy ngày nay đã lo giặt giũ quần áo cho vào valy, có cả dao cạo râu, khăn lông, bàn chải đánh răng. Cô ta còn bỏ thêm cái áo len, khăn quàng cổ, lọ dầu nóng, và nói :”Mùa này trên đó mưa lạnh lắm, coi chừng cảm ". Có lúc anh làm bộ như không muốn đi thì vợ anh giục :”Đã hứa với người ta thì phải đi chớ !”. Sáng hôm nay anh ra bến xe, vợ anh cũng đi theo tiễn đưa. Nói như thế để em biết cái tính cẩn thận chu đáo của vợ anh .

- Chị đưa anh ra bến xe thì làm sao anh chuồn về đây được ?

- Cái đó mới là diệu kế. Anh leo lên xe và xe gần chuyển bánh rồi mà vợ anh vẫn chưa chịu quay về. Vợ anh tần ngần mãi, cuối cùng nói :”Lúc về nhớ mua quà Đà Lạt !”. Xe chạy rồi mà anh vẫn còn trông thấy bóng cái áo xanh của cô ta thấp thoáng trong số người đứng trong sân . Nhờ việc này mà anh hoàn toàn yên tâm. Sau này cô ta sẽ không có cách gì nghi ngờ và nói được. Tóm lại là cô ta “áp giải” anh ra xe và thẳng đường lên Đà Lạt.

- Rồi sao nữa, anh kể tiếp đi! Hồng sốt ruột.

Rồi anh lộn trở về. Xe chạy đến thị trấn Thành Nghĩa là cách Nha trang chừng mười cây số, anh bảo tài xế dừng lại để xuống xe trở về nhà vì quên giấy tờ quan trọng. Bác tài rất mừng vì có chiếc ghế trống để rước khách dọc đường. Anh kêu xe honda ôm về lại nhà em.

- Nguy hiểm quá …

- Có nguy hiểm nhưng chỉ xảy ra trong vòng vài giây. Tiền xe anh đưa trước cho người chở honda. Khi anh đi xuống xe về phía nhà em, nếu lỡ trong nhà anh có ai bước ra, anh sẽ không đi vào nhà em mà bước về nhà mình và anh cũng sẽ nói vì quên giấy tờ nên phải quay về. May quá chẳng gặp ai !

- Anh ghê thật, rồi sao nữa ?

- Rồi vào đây với em và chúng mình đang ôm nhau! Nếu không có mạo hiểm, làm gì có được giây phút thần tiên như thế này ?

Lư cười và nàng Thuý Hồng cũng cười. Họ nghĩ chẳng có quyển sách địa lý nào ghi Nha trang cách Đà Lạt chỉ có mấy mươi thước! Bỗng nhiên Hồng hốt hỏang :

- Chết rồi ! Bữa nào từ “Đà Lạt” về lại Nha Trang thì làm sao ?

- Anh đã có cách …

- Còn quà Đà Lạt mà chị vợ anh dặn thì lấy đâu ra ?

- Yên tâm !

Và Lư kể một kế hoạch của chàng :

- Anh đã tính toán trước mọi việc rồi. Hôm nào gần về em ra chợ Đầm Nha Trang mua cho anh vài cân hồng, ít lọ mức dâu, hai chai rượu dâu, một ít mứt đậu trắng, kiếm mua cái nhà sàn làm bằng gỗ thông có ghi hàng chữ “Souvenir Dalat”, mấy quả thông khô... Những loại mà người ta gọi là đặc sản Đà Lạt này họ bán đầy chợ Đầm Nha Trang .

- Ôi ! anh thực là quỉ quái!

Đến giờ G ngày N, anh sẽ từ Đà Lạt trở về NhaTrang. Em ra ngoài cửa ngó qua bên phía nhà anh, nếu không thấy ai thì làm dấu. Anh tay xách nách mang từ nhà em chui ra. Dĩ nhiên nguy hiểm cũng có nhưng chỉ xảy ra trong khoảng vài giây đồng hồ .

Hồng khen :

- Kế hoạch của anh hay thực, nhưng thực hiện thì dễ đứng tim lắm .

Bảy ngày sống với người yêu, thực ra Lư cũng chỉ vui được vài ngày đầu, chuyện ái ân mãi rồi cũng chán. Ngồi nhìn nhau mãi cũng chán, nói chuyện mãi với nhau cũng chán. Chán hơn cả là chàng bị nhốt trong căn phòng nhỏ mỗi bề ba thước. Cái chân hay đi như anh chàng Lư bây giờ rơi vào cảnh tù túng tự nguyện kiêủ này rất bực .

Thế cho nên, kế hoạch bảy ngày lúc đầu, hai người tưởng là không đủ để sống trọn cho nhau, sau lại thấy quá dài. Mới có ba ngày Lư đã đề nghị :

- Thôi, mai anh tính trở về .

- Cũng được nhưng mới ba ngày, trở về vợ anh có nói gì không ?

- Không, anh sẽ nói Đà Lạt mưa và lạnh quá. Hồi tối xem TV em không thấy cao nguyên Trung bộ từ 10 đến 20 độ đó sao? Với lại anh sẽ nói công việc cũng đã giải quyết xong. Sáng mai anh đưa tiền cho em đi mua mấy thứ đặc sản ĐàLạt. Chiều mai ta chuẩn bị màn quay về .

Hồng đến chợ Đàm lại thêm khâm phục sự hiểu biết tường tận của Lư . Rõ ràng trong chợ có nhiều gian hàng bán không thiếu thứ gì gọi là “đặc sản Đà Lạt”. Ở chợ Đà Lạt người ta cũng chỉ bán những thứ này là cùng. Theo lơi dặn của Lư nàng mua đủ cả. Cuộc trở về diễn ra hoàn chỉnh tới mức giống như cuộc quay về trái đất của tàu con thoi, nghĩa là chính xác đến từng 1/1000 giây !

Vợ Lư ở trong nhà nghe tiếng gõ cửa chạy ra mừng rỡ xách quà Đalạt đi vào nhà. Lư làm bộ mệt nhọc than :

- Thời buổi này đi đường xa thật khổ. Xe cộ thì ọc ạch, đường xá thì hư, nhà nước lo chuyện gì đâu chẳng quan tâm tới mấy con đường để cho chúng xuống cấp nghiêm trọng. Có hai trăm cây số mà đi cả mười tiếng đồng hồ, chậm như rùa !

Lư làm như người đầy bụi bặm đường xa ra sau múc nước rửa mặt. Vợ Lư nhìn thấy mặt chồng đỏ (vì Lư mới uống ở nhà Hồng mấy lon bia lấy can đảm cho cuộc trở về) nói: Nước da người ở Đà Lạt trở về trông có khác!”. Lư rất yên tâm.

Lư thấy vợ ngồi soạn quà Đa Lạt. Nàng nói :”Ôi thứ gì cũng ngon cả, lại có cả cái nhà rông nho nhỏ xinh xinh nữa. Em soạn một ít đem qua cho anh chị Triệu. Hôm qua chị Triệu tới thăm, chị ấy nói anh Triêụ vừa đi công tác ở Huế về. Chị có cho mình mấy món quà đặc sản xứ Huế”.

- Chị Triệu cho gì ?

- Cái nón bài thơ, hộp mè xửng, hủ tôm chua, mấy xâu hột sen Hồ Tịnh Tâm .

Lư mỉm cười thầm nghĩ: Mấy thứ này thì đầy rẫy ở chợ Đầm Nha Trang. Ôi lẽ nào lại có một thằng cha chơi cái trò “Du lịch tại chỗ” như mình nữa đây ?

 

 

QUÝ THỂ

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 15299)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
20 Tháng Năm 202510:13 CH(Xem: 765)
Ngày qua ngày còn chăng kỷ niệm / Bàn tay em đường chỉ vô tình / Chiều mưa lạ “chiều mưa dông tới” / Nỗi buồn vui con mắt nhớ nhà
20 Tháng Năm 202512:46 CH(Xem: 623)
Tin anh Trần Hoài Thư mất đã được nhà thơ Phạm Cao Hoàng thông báo cùng bạn bè đúng một tháng sau ngày chị Nguyễn Ngọc Yến, người vợ dấu yêu của anh ra đi (27-4-2024), vào sáng ngày thứ Hai 27-5-2024 cũng là ngày lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day) của Hoa Kỳ. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên. Nhà văn nhà thơ Trần Hoài Thư là một sĩ quan thuộc QLVNCH ngày xưa và khi định cư ở Mỹ, anh cũng là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, đã cùng anh Phạm Văn Nhàn, một đồng đội và bạn văn thời trước, xuất bản tạp chí Thư Quán Bản Thảo và thành lập nhà xuất bản Thư Ấn Quán với chủ trương khôi phục và vực dậy di sản văn chương miền Nam. Nay thì người Chiến sĩ ấy đã trận vong. Thật buồn!
19 Tháng Năm 20254:34 CH(Xem: 983)
Từ em thấp thoáng bên song / Vườn thơ anh nở một bông cúc vàng / Từ em đưa nắng xuân sang / Anh nghe tháng giá, năm hàn rụng rơi
19 Tháng Năm 202512:44 SA(Xem: 1107)
chiếc cà vạt đeo những giọt nước / nguồn khát vân bích hoang mạc / có những cú nhẩy nhổm chết người / đứng thắt thẻo một mình coi chừng té không ai người chụp bắt bóng.
19 Tháng Năm 202512:12 SA(Xem: 826)
Lương y Lê Huân gọi hắn, giọng hụt hơi đọng nước mắt: - Chú… Chú cứu anh với… Anh gặp nguy… Rồi ông tắt máy có lẽ bằng bàn tay run rẩy… Hoang mang rối bời, hắn phóng xe đến ngay nhà người “bạn vong niên” - như ông đề nghị gọi thế. Lê Huân vốn là người bình tĩnh, từng trải, thương người, không chấp vặt, không gây ác nghiệp với ai bao giờ, vậy mà đang mắc phải chuyện cực kỳ hệ trọng. Nhưng hắn có bản lĩnh gì đây để ông nhờ vả? Quả là chuyện động trời, liên quan đến tính mạng của một cô bé vừa tốt nghiệp Trung học phổ thông, bạn thân của con gái hắn.
18 Tháng Năm 202511:27 CH(Xem: 910)
Ngày 06.05.2010, cách nay 15 năm, tôi mất một người bạn thân và quý ở Hà Nội. Đó là anh Hoàng Cầm. Hoàng Cầm và Thái Bá Vân là hai người bạn HN mà tôi có tình thân và quý mến từ những năm 1990. Tình cảm này đã gây trong tôi những xúc động sâu xa khi mất đi các anh. Tôi không làm Thơ theo lối “khóc bạn” cổ điển. Những bài Thơ viết về các bạn đã mất là những cảm xúc của một tình bạn tuy không gian cách xa, nhưng rất gần gũi trong Tình, trong Thơ.
17 Tháng Năm 20254:11 CH(Xem: 1351)
Vô cùng thương tiếc / khi hay tin nhạc mẫu và thân mẫu của Phạm Viết Ky và Trần Thúy Liễu là: Cụ Bà MARIA TRẦN TRỊNH KIM NGỌC / Sinh ngày 7 tháng 1, năm 1935 tại Hà Nội, Việt Nam / Đã được Chúa gọi về ngày 9 tháng 5 năm 2025 / Hưởng thượng thọ 90 tuổi
17 Tháng Năm 202512:58 SA(Xem: 1928)
Bằng giọt nước rơi thầm khoảng nắng / Bằng tiếng dương cầm / Nhẹ sâu tháng năm / Bằng ánh mắt tan vào mộng tưởng / Xuyên qua em / Cơ hồ mênh mông /
06 Tháng Năm 20257:40 CH(Xem: 3441)
Mẹ là buồn vui tuổi thơ, / Anh Cả, chiều hoàng hôn, đầu làng đợi Mẹ, chợ xa / Mẹ là tất cả trong trái tim anh Chiêu, / người con tài hoa, biệt xứ / Mẹ, Là bà tiên, / tâm hương Vu Lan, chị Ba tưởng nhớ ! / thầm lặng dịu dàng, giống Mẹ nhất, chị Tư con… /