Tôi xô nó ra nói thôi mà, làm ở trong chùa tội
chết. Nhưng thằng nhỏ giờ phút này còn có biết gì nữa, công an nó còn chưa sợ,
sợ gì tội. Tôi ngó lên bức hình ông Quan Công trên bàn thờ, tôi nói coi chừng
cái ông cầm cây Thanh Long đao kìa. Danh bước đến thổi tắt phụt ngọn đèn dầu.
Trong phòng bỗng tối mực. Danh đã cởi áo tự hồi nào. Nó kéo tôi nằm ngữa ra nền
xi-măng. Bóng tối như đêm làm cho dạn dĩ hơn, không còn mặc cảm tội lỗi nữa,
tôi ôm Danh với tất cả ham mê. Thằng nhỏ tuổi trẻ mà tài cao. Nó làm tình như
giông, như bão.
B à ngoại tôi kể, dòng họ tôi đời nào cũng có
một người chết vì tình. Có thể dòng máu đa tình chảy ngấm ngầm
trong huyết quản, truyền từ đời nàng Công nữ Nguyễn Phúc Hồng Miên đầu tiên đã
gieo mầm mống yêu si cuồng thái quá cho các nàng Tôn nữ. Thường chỉ là các nàng Tôn nữ mới đủ can
đảm chết vì tình. Những người đàn ông trong dòng họ tôi chỉ đủ can đảm để bỏ
chạy.
T ấm thân mịn màng như dải lụa, như ánh trăng ngà của Mẹ trông
nguyên vẹn như đã được đắp rất kín rất kỹ, như đã thiếu một bàn tay ấm áp mặn
nồng từ xa xưa lắm, là dấu tích, là chứng cớ âm thầm Mẹ mang theo đến hết cuộc
đời.
L ần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Luu, Uyên Lê là bút
hiệu của Lê Huyền Mai Uyên, một người viết trẻ đang sống và việc tại Sài gòn.
Với bút pháp tự nhiên và mềm mại như thơ, tác giả sẽ đưa chúng ta vào một không
gian truyện huyền diệu như cổ tích. Mời quí văn hữu cùng bạn đọc cùng bước vào
truyện “Đất, Lửa, Nước và Gió…”của Uyên Lê.
.. . c ứ đến mùa lan ra hoa chính vụ, chúa đảo lại mở hội Tình
Yêu để cho phép trai gái tìm nhau kết duyên. Ở đây không có chuyện tự tìm hiểu
nhau mà quyền lực thuộc về chúa đảo. Ông ta sẽ truyền tất cả các gái chưa chồng
đến dự hội, căn cứ vào nhan sắc mà định thứ tự thấp cao. Lại gọi tất cả thanh
niên chưa vợ đến cho thi tài văn thơ. Thơ văn càng được xếp là hay thì sẽ được
vợ đẹp! À, thì ra tận cái vùng đảo xa heo hút này cũng có phong trào thi hoa
hậu và những “giải nhất văn chương” như trong đất liền. Thật lạ đời!
T ôi tên Thê. Kiếp
luân hồi của tôi được tính tuổi bằng khoảng sáu trăm năm, đã bảy lần đổi kiếp. Bên bờ sông, tôi
đứng nhìn từng cơn gió thổi qua. Mái tóc tôi dài ngang lưng, tha thiết như gió.
Gương mặt tôi mịn lấm tấm những hạt sương bay qua rồi đọng lại. Tôi luôn xin
được làm đàn bà, để khi gặp tôi, người ấy có thể nhận ra tôi.
Đ ặng
Nguyên Sơn là bút danh của Trần Thị Phương Lan , đang sống và làm việc
tại
Quảng Trị. “Say Nắng” là tác phẩm đầu tiên mà Đặng Nguyên Sơn gởi đến bạn đọc Hợp Lưu. Truyện của Đặng Nguyên Sơn đam mê và cuốn hút từ những
dòng đầu
tiên. Mời quí bạn cùng đi vào không gian truyện “Say Nắng”.
L ần đầu cộng tác cùng Hợp
Lưu, Phạm Tử Văn là một người viết rất trẻ, hiện sống và làm việc tại Việt Nam. Chúng
tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn “ Giấc mơ vượt đỉnh Mí Roòng” của Phạm Tử
Văn đến với quí độc giả và văn hữu của Hợp Lưu.
C ô gái nằm khỏa thân trên tấm nệm ga trắng muốt, đôi mắt lim
dim nhìn anh không chớp. Cô ngạc nhiên không hiểu tại sao từ lúc dẫn cô vào
khách sạn này, anh chỉ ngồi hút thuốc mà không hề để tâm đến cô. Có lẽ đây là
lần đầu tiên trong cuộc đời, kể từ ngày cô dấn thân vào cái nghề nhơ nhớp này,
cô mới gặp anh là một.
C hiếc xe hơi sang trọng hẳn chở một cán bộ quan trọng nào đó về xã tham quan hoặc công tác, anh Chấn nghĩ vậy và cuống quýt bắt con trâu cố vượt qua đám sình lầy để nhường đường cho xe ô tô. Anh Chấn lo sợ, mồ hôi đổ ra ướt đầm lưng áo.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.