C on cá Lớn cai trị ao lớn, con cái Nhỏ cai trị
ao nhỏ, hai ao riêng biệt rành rành từ ngày hình hành nên trái đất nhưng con cá
Lớn muốn chiếm cái ao nhỏ nên gọi tướng quân cá Quả( miền Nam hay gọi là cá
Lóc) vốn là vị tướng hung hăng đem quân sang đánh chiếm.
T ội lỗi của tôi bắt đầu từ một sự oán hận.- Ông
nói. Hôm ấy là ngày nghỉ. Ngoài trời vẫn lạnh.Tôi ngồi lặng lẽ trong căn phòng. Mấy năm nay tự nhiên
tôi giầu có. Tiền cứ chảy vào túi ào ào. Tôi có ba căn nhà ở thành phố này.
Điều đó khẳng định.Về vật chất tôi hoàn toàn yên tâm, nhưng về hạnh
phúc riêng tư. Tôi có nhiều điều buồn lắm. Tôi có hai người vợ. Vợ trước đã li
dị và cô ấy vào miền Nam...
T ừ trên lưng đèo Hải Vân quanh co uốn lượn đổ xuống ngã ba Chân
Mây, chạy ngoằn ngoèo trên đường dốc núi thêm chừng 20 km , đã thấy lũng Trắng,
bồng bềnh chìm trong mây. Vào mùa hè, không phân biệt được đâu là mây trời dừng lưng chừng
núi, đâu là mây rập rờn của rừng bông lau bạt ngàn theo gió đùa, đâu là mây nõn
nứt từ búp hoa của cây gòn cổ thụ. Nhiều khi là mây của cả cây cỏ và đất trời gộp lại làm lũng Trắng
chơi vơi như trong cõi không thật.
M ắt hắn sáng rực lên khi thấy mâm cá chìa vôi. Con cá còn
ngoi ngóp thở, mang màu cam hồng phập phồng, con mắt cá đỏ quạch sinh động lạ
lùng cũng phập phồng loang loáng nước như sũng đầy nước mắt. Hắn mân mê con cá
chìa vôi mập tròn nhất, tròn như một con heo cỏ, nước miếng đã túa qua chân
răng khi nghĩ tới lớp thịt cá giòn ngọt thơm phứt tan ra trong miệng.
Q ua một loạt truyện gởi đến độc giả Hợp Lưu gần
như liêu trai và siêu thực, Uyên Lê tâm sự: “ Em
chỉ thích viết về quê hương này, về Việt nam, có những điều đẹp như hoang đường
... Chỉ có yêu thật lòng người ta mới thấy cái đẹp của người mình yêu. Em viết
về Phan Thiết và nước mắm rất nhiều, em cho đó là cái đẹp và tình! Em cũng viết
nhiều về Huế… em không biết HL có thích chất tự tình quê hương đó của em không…”
Chúng tôi xin gởi đến quí bạn đọc một bài viết về Phan Thiết của tác giả Uyên
Lê.
K hi em vừa lên 7 tuổi, anh Hai anh Ba tròn 15 tuổi, nghề trầu cau Nam
Phổ hầu như suy tàn, đã qua thời kỳ cực thịnh. Vườn cau xưa san sát nhau
vắt vẻo nhìn trời xanh đã thưa thớt, hàng cau già khẳng khiu trong gió. Cảnh
thương lái thu mua tấp nập vào mùa cau rộ chỉ còn lại trong những câu chuyện kể
chen lẫn tiếng chắt lưỡi thở dài như thạch sùng đeo dính thân cau của vú Mười
hàng đêm.
A nh giới thiệu với tôi tên cô nhưng không nói cô là gì của anh, một cách
ngầm bảo tôi hiểu thế nào cũng được, cô có thể là tình nhân mà cũng có thể là
em họ xa (chẳng hạn). Anh cũng nói thêm cô sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, chuyến
này sang Mĩ du lịch và định ở lại chơi chừng hai tháng. Cô đẹp, dĩ nhiên—tôi
chưa thấy anh đi với người đàn bà không nhan sắc bao giờ—nhưng không còn trẻ
nữa. Tuy thế thật khó đoán tuổi cô, có thể ngoài ba mươi, có thể hơn. Cô ít
nói. Hình như cô chẳng để tâm gì đến câu chuyện giữa tôi và Quang mà chỉ ngồi
trầm tư uống cà phê, phóng tia mắt ra ngoài khơi, nơi có những cánh buồn trắng
dật dờ trên mặt biển như đang trôi về nơi vô định.
C on hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm
u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỷ thứ 18 chỉ treo vỏn vẹn một biển hiệu xộc
xệch và bức tranh chân dung sỉn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng;
chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi
mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mũi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai
bên khóe.
Trước 30-04-1975 Thế Phong là một
nhà văn quân đội. Ưu điểm của Thủy và T6 nằm ở giọng văn chuyển tải suy nghĩ nhân vật liên tục không chấm dứt, qua đó, người
đọc bắt gặp thủ đô Sàigòn về đêm. Một thủ đô phù phiếm dù mặt trận kề cận. Một
Sàigòn vừa trải qua Đảo Chánh đã chờ đợi Chỉnh Lý. Thế Phong ghi lại tâm trạng
bấp bênh của xã hội miền Nam mà các chi tiết vũ trường, thao thức nhân vật có
thể chuyển hoán cho hôm nay, bây giờ. Bối cảnh truyện xảy ra năm 1964, năm khởi
đầu của nền đệ nhị Cộng Hoà.(TCHL)
C ánh tay tôi rơi dài bên tôi, tựa tiếng thở sâu từ ngàn năm trước. Tôi thở mơn
man, dịu dàng trên đồi cao cùng người tình xa xứ đáng thương. Tôi thở lười biếng,
hão huyền bên người đàn ông dậy nực phù sa sông Hồng. Tôi thở không thành tiếng
trên triền cát vàng tựa chiếu chỉ vua ban, nghẹn ngào nuốt sâm quý hắc mùi đền đài
Trung Hoa. Tôi thở dồn dập kích động, rên hú thanh quản từng hơi trong căn
phòng Tim. Nước sông Hồng mùa đông cạn ráo. Dầu cho Hồ Tây tràn nước ra đường,
sương mù dăng trắng thành phố. Không khí ẩm ướt đọng thành vũng trong những
ngôi nhà phố cổ. Không ai, không gì biết đến sự tồn tại của tôi. Đồng loã cùng
thân thể mát thơm, uốn dẻo và trái tim hỗn mang của tôi là màu đêm tối.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.