Ngày tôi gặp chị, chị hãy còn xuân sắc, thứ nhan sắc mặn mà đằm thắm của "gái một con trông mòn con mắt". Chị nhỏ tí tẹo như con chuột nhắt, riêng đôi mắt lại to, hun hút như lòng giếng sâu thăm thẳm. Tôi nhìn đôi mắt chị, rờn rợn. Chị giam ai trong lòng giếng?
LTS:
Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, nhà văn Lê Minh Nhựt đang sống và làm việc tại Cà Mau Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện ngắn "Hận
Lò Đường" của tác giả Lê Minh Nhựt đến cùng quí văn hữu cùng bạn đọc Hợp Lưu.
T ôi luôn nhớ cái cách Peter áp sát vào người tôi, rối rít,
cuồng si, dịu dàng, hung bạo và cho tôi một cảm giác kích thích chưa từng có.
Cái cảm giác đó vượt qua tất cả, nó như mách bảo rằng hãy yêu, hãy đánh đổi hết,
cả công việc, cuộc đời, tương lai, giá trị đạo đức cũ rích của loài người, để
ôm trọn vẹn Peter vạm vỡ trong tay, để cảm thấy Peter trong người mình, cảm thấy
sự sẻ chia ngọt ngào, đau đớn, điên cuồng, lạ lùng của một tình yêu vượt thoát
trên mọi lý lẽ…
Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu, Minh Thùy sống và làm việc tại Âu Châu. Truyện của Minh Thùy sống động và lôi cuốn người đọc từ những dòng đầu tiên. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu truyện "Terminal, miễn phí!" cùng quí văn hữu và độc giả Hợp Lưu. (Tạp Chí Hợp Lưu)
T ôi nhận công việc làm thợ sơn trong một hãng sửa chữa
tàu sông nằm sát bên hồ Michigan. Thực ra tôi chẳng có chút kinh nghiệm nào
trong việc này. Sếp tôi, ông Anthony, cứ nhất định là tôi sẽ làm được. “Dễ thôi mà!” Ông nhìn tôi sau một hồi rồi bảo thế.
T huốc mê đã ngấm vào tận xương tủy và
làm tê liệt đi mọi giác quan trí não của nàng. Nhưng nàng ngờ ngợ như có một
cái gì đó trong người nàng vẫn tỉnh táo. Sự tỉnh táo ấy thật đáng ghê sợ. Nó
khiến nàng có cảm giác. Nàng biết sự sắc lạnh của con dao trắng bóng ấy đang
chạm vào cơ thể nào. Từng chút một.
N ghé nhìn trời, nhìn xa xa ra khơi. Bão tới nhanh hơn ước lượng, mấy cái ghe chài
kia không biết có về kịp. Nó bồn
chồn. Hình như bữa nay Thắng đi, dù Nghé
đã nói dời lại cho qua cơn bão. Thắng lý
luận _ còn vài ngày nữa thì tao đã ra khỏi vùng bão này rồi _ chờ lâu hư
chuyện. Chắc là Thắng dính ở ngoải
rồi. Thằng này liều lắm, không nói
được. Chả có gì đáng sợ , Thắng vẫn thường nheo mắt nói với Nghé như
vậy.
T rời mưa, kéo theo cái lành lạnh làm Đầm
thấy buồn quá, mà một tháng ba mươi ngày thì có mấy ngày Đầm không
buồn! Sáng nay vợ gã đi chợ từ lúc trời còn tối om sau khi đã nấu xong nồi cơm
cho chồng con. Nói là đi chợ cho sang chứ thật ra là vợ Đầm đi đồng nát, mang
soong, ấm mới đi bán hoặc đổi cho thiên hạ. Công việc này trước đây là của Đầm
nhưng khi nghe đám bạn thích ăn không ngồi rồi chế diễu:” Mày trông trí thức
thế mà phải đi làm cái thằng đồng nát, đầu đường, xó chợ ấy à!”, thế là Đầm bỏ
nghề.
S au khi mẹ cô bỏ mấy chị em cô và
cha cô đi theo tiếng gọi thăm thẳm của núi xa. Cô lại càng khát khao thấy núi.
Cô giận mẹ. Nhưng Cô không thể hiểu cha. Người đàn ông của đồng bằng đơn giản ,
phẳng lặng đó không hề oán trách, hận thù người đàn bà đã nhẫn tâm từ bỏ gia
đình. Cha gói ghém hành trang, dắt 2 chị em cô đi tìm mẹ.
“Bỏ Đảng hay là bỏ con Lan?”. Ông Kí trừng mắt nhìn thằng Rừng
. Đời thằng Rừng chỉ có hai người mà nó
thương yêu nhất . Đó là ông Sáu và con Lan . Ông Sáu thì chết rồi . Còn con
Lan, chồng không về, mà cái bụng cứ lùm
lùm ngày càng to biểu nó bỏ sao đành, vả
lại như lời ông Kí nói . Cái chính trị ấy đâu phải là của nó . Nó là rừng, là mủ
chai, là trái ư .. Thôi thì cứ cởi bỏ cái áo xã đội trưởng, mà dẫn con Lan về ngôi nhà cũ sinh sống.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.