- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

QUÊN

29 Tháng Sáu 20225:07 CH(Xem: 7036)


SUONG 2
Sương - ành UL

 

Thái Thanh       

QUÊN     

 

Tôi đang tuổi 63 - tuổi sang thu rồi.

Ngày xưa lúc mà bằng tuổi tôi bây giờ má tôi đang dần trả về không, má quên hết những gì xảy ra trong đời mình và bây giờ tôi cũng vậy. 

Quên là điều tất yếu của tuổi già, tôi thấy điều đó cũng lại là điều hay. 

 

Má tôi là một phụ nữ rất thông mình. Má chỉ mới học đến lớp nhất (lớp 5 bây giờ) tại trường làng ở quê hồi thời xưa ấy nhưng má đủ sức dạy mấy anh em tôi đọc thông, viết thạo, cộng trừ nhân chia, má dạy làu thông toán phân số, toán động tử, các bài toán đố hồi thời tiểu học ấy... Thông minh như thế nhưng rồi gần đến tuổi 70 má không còn nhớ hết. Tôi nhớ hồi ấy mỗi lần đi đâu, má thường bảo tôi đi cùng để tôi nhớ những điều người ta dặn dò đó mà thực hiện vì tôi hồi đó còn trẻ nên trí còn nhớ chứ tôi không thông minh như má. Lịch sử lập lại. Bây giờ tôi cũng để con gái tôi làm điều đó thay tôi vì tôi không nhớ nỗi hết mọi điều. 

 

May mắn là tôi có thể viết được những điều mình nghĩ và muốn nói. Tôi nhớ đến đâu và viết đến đó những chuyện của riêng mình. Chuyện bà cháu nhà tôi nhiều lắm, cháu tôi rất dễ thương nhưng do tôi quên mất nên chỉ kể một vài mẫu chuyện chứ không kể hết. Mà tôi cũng không thể kể hết chuyện cháu tôi vì nó còn ba mẹ, ông bà nội của nó chứ không phải của riêng tôi, biết mọi người có đồng ý không? Với ba má và anh chị em ruột thịt của mình cũng vậy, tôi không được phép kể lại khi không có sự đồng ý của họ. Thế nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn hay kể, sự cô đơnl của người già trong tôi khát khao được tâm tình được chia sẻ. 

 

Người già luôn sống trong hoài niệm, luôn trân quý những kỷ niệm ngày xưa. Có cái câu: "Sai lầm tuổi trẻ, trả giá về già", tôi nghĩ những gì xảy ra trong cuộc đời mình là duyên nghiệp mà mình phải gặp, phải chịu đựng và phải trải qua.

Tôi có một người bạn thời còn học trung học trước 1975. Bạn tôi - Ngô Lợi hát rất hay bạn có tâm hồn nghệ sỹ, hiền hậu luôn sống vui vẻ không để tâm sân si giận dỗi người nào. Năm 1975 khi chiến sự xảy ra khốc liệt chúng tôi theo gia đình di tản khỏi Qui nhơn tháo chạy tứ tán mọi nơi. Sau đó ngưng cuộc chiến tôi theo gia đình mình trở về Qui nhơn và sống hết cả tuổi xuân của mình. Bạn thì theo gia đình vào Sài gòn ở luôn trong đó. Đến năm 1977 bạn trở về Qui nhơn và ở tại nhà tôi đến nửa tháng, chúng tôi thương quý mến nhau vô vàn tưởng không thể nào quên được bạn cũng nắm chặt tay tôi và nói lên điều ấy... Thế nhưng bạn đi biệt từ đó đến 40 năm sau không có tin tức gì và tôi cũng vật lộn mưu sinh với cuộc đời khốn khó của mình nên cũng quên mất bạn. 

 

Khi có facebook, tôi lần tìm những người bạn cũ từ hồi trước 75 . Tôi đăng tin tìm Ngô Lợi trên face, một anh bạn đã cho tôi số điện thoại của anh cô ấy. Tôi gọi và anh trai Ngô Lợi đã cho tôi số điện thoại của Ngô Lơi. Tôi mừng quá vì bạn vẫn còn ở Việt nam, gặp lại nhau sẽ là điều thú vị lắm đây. Nhưng không ngờ Ngô Lợi bạn tôi bây giờ đã mắc chứng bệnh Alzheimer, bạn không còn nhớ được điều gì kể cả tên tôi là ai, tên trường, tên lớp,tên bạn bè kể cả thị xã Qui nhơn nơi bạn đã từng sống, không lưu lại trong trí của bạn điều gì. Hoàn toàn không nhớ hết như một người xa lạ hoàn toàn. Tôi được biết: Ngô Lợi hiện đang sống cùng ba mẹ mình, chồng con của bạn đang ở Mỹ. Năm xưa cả nhà cùng đi vượt biên,  chồng con bạn ấy đã đi trót lọt còn bạn bị lọt lại trong chuyến tàu định mệnh ấy. Chồng Ngô Lợi sau khi định cư ở Mỹ đã lấy vợ khác và hai đứa con thì nó cũng quên mất mẹ mình vì hồi đó nó còn bé quá. Ngô Lợi đã đi vượt biên nhiều lần nhưng không được và nàng đã đợi chờ trong vô vọng đớn đau. Bây giờ nàng ngây ngô ngờ nghệch quên đi tất cả, tôi cũng không gọi điện nữa làm gì. Đôi khi quên hết đi lại là một điều may, cứ hồn nhiên như vậy cho đến cuối đời mình để bớt khổ đau nhé bạn tôi ơi! 

 

Quên bớt dần đi sẽ thấy tổn thương mình bé lại, thấy cuộc đời nhẹ nhàng hơn, thấy oán hận phôi pha theo ngần ấy thời gian không còn trong tâm tưởng. Đa phần những người quên mất dần mọi thứ dần trở nên hiền hòa hơn, tôi thấy như vậy đó. Sư Giác Nguyên giảng mình càng đau đớn, khổ đau hơn vì mình còn ham muốn nên tiếc nuối hoài những gì đã mất. Đi về phía cuối rồi cũng rơi rớt mất dần chẳng còn gì. Nếu ta có một tôn giáo để tin mà nương tựa thì tuổi hoàng hôn sẽ được an bình. 

 

Buổi chiều cả nhà đi chơi hết còn chỉ mình tôi ở nhà. Tôi đi tắm gội, dòng nước ấm dịu dàng làm tôi thấy nhẹ nhỏm thanh thản trong hồn. Tôi mở rộng song cửa sổ nhìn lên bầu trời cao rộng ngoài kia. Nhìn ra con đường cao tốc xe chạy nối đuôi lặng lờ, nhìn xuống dưới dòng sông phẳng lặng hiền hòa... Tôi đã thân quen được nơi chốn này và dần quên thành phố biển của tôi năm nào đó. Thôi thì cứ quên đi, quên dần đi như lẽ tự nhiên của cuộc đời. 

Mai nay thức dậy một người già với mái tóc pha sương nhoẻn cười với nắng xuân đã đi qua, chào đón mùa hè đang tới mà chẳng bâng khuâng nghĩ ngợi gì. Sống đơn thuần, hờ hững, lướt qua, lướt qua tất cả mọi sự bên đời như thế mà lại hay. 

 

Thái Thanh

( Sài gòn 20/3/2022)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 6047)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...
04 Tháng Chín 20238:30 CH(Xem: 5903)
Trong ngót hai chục phim truyện điện ảnh tham dự tranh Giải Cánh Diều năm nay của Hội Điện ảnh VN, có thể nói “Em & Trịnh” là một tác phẩm hoành tráng bậc nhất. Và cũng cần phải thẳng thắn điều này: những người làm “Em & Trịnh” đã rơi vào cả hai tình huống đặc biệt của Điện ảnh: a. thực hiện một bộ phim chân dung vốn đầy thử thách, b. đặc biệt là phim ca nhạc sẽ cực kỳ khó khăn về các yếu tố kỹ thuật!
15 Tháng Tám 20237:29 CH(Xem: 6102)
kiếm điểm / giật / mình / nghìn trang đã giở tới / hình thiên chương / viết như thuyền say độ đường / thước chim /
15 Tháng Tám 20237:13 CH(Xem: 6820)
anh không phải là con chim / cánh mỏi đường bay … / nhưng giọt lệ Người đã chảy thành đại dương / mà tiếng sóng không nguôi vỗ buồn trong trí nhớ…
15 Tháng Tám 20236:52 CH(Xem: 6348)
Chẳng biết tôi có tưởng tượng hay không, nhưng hôm nay rõ ràng là mặt biển nhìn cao hơn bờ, dù hãy còn thấp thoáng từ xa lắm. Trời trưa nắng gắt, lối đi dẫn xuống bãi biển dường như cứ tiếp tục trải dài thêm theo từng bước chân của tôi. Chưa thấy nhà của ông Morpheus ở đâu cả. Hai bên đường là những cụm xương rồng tua tủa trông dữ tợn, nhưng lại lác đác điểm những bông hoa màu sắc rực rỡ. Gió biển khô khốc, nồng nồng trong mũi tôi. Tiếng sóng vỗ nghe chập chờn từ tít ngoài xa. Tôi cố nhìn xem có những dấu hiệu gì đặc biệt hai bên đường để khi quay về có thể lần theo ra lại đường cái. Toàn là xương rồng và xương rồng, không có lấy một cái cây cao hay một mỏm đá. Dưới chân tôi là cát trắng lẫn vào sỏi đá, khiến đường đi thấy gập ghềnh, không mời gọi.
15 Tháng Tám 20235:39 CH(Xem: 6246)
Trước sân anh thơ thẩn / Đăm đăm trông nhạn về / Mây chiều còn phiêu bạt / Lang thang trên đồi quê / In the yard I was pacing / Longing for faraway news / Whilst the clouds kept wandering / High above the rural hills /
05 Tháng Tám 20239:50 CH(Xem: 6045)
“Khi người ta 19 tuổi, người ta là bà hoàng” - đó là một câu trong bộ tiểu thuyết sử thi “Con đường đau khổ” của nhà văn Nga A. Tolstoy mà bố từng lấy làm đề từ cho bài cảm ngôn “Viết dành cho con gái năm con 19 tuổi” từ những năm bố còn là một chàng trai mơ mộng lang thang trên những nẻo rừng Tây Bắc. Vài chục năm sau, vào lúc con đọc những dòng này của bố, khi con chuẩn bị bước vào năm thứ hai đại học, cũng là lúc cả xã hội ta đang trong một cơn xáo động kinh hoàng với bao giá trị đảo lộn quay cuồng khiến những cô cậu sinh viên quen sống trong vòng tay gia đình che chở như con phải hoang mang, ngơ ngác, hoảng sợ…
04 Tháng Tám 20236:06 CH(Xem: 6693)
Ta về dỗ giấc chiêm bao / Lặng nghe bao tiếng thì thào của đêm / Ta về dỗ giấc mơ em / Dỗ cho giấc mộng cũ mèm, mới ra
04 Tháng Tám 20235:53 CH(Xem: 6598)
Từ bao giờ thấy 'mọi sự không là gì cả' / rồi giật mình, nói ra e hố / từ bao giờ biết 'nhiều sự không là gì cả' / rồi giật mình, nói ra e thừa / từ bao giờ thấy không nên nói chi nữa/ rồi giật mình, ồ mình thành cục đất rồi / từ bao giờ / đất có trên đời?
04 Tháng Tám 20235:45 CH(Xem: 7097)
Em hong tóc mùa nắng vàng / Thoảng lên ngày Hạ nồng nàn vai thơm / Gió đùa hôn ngọn tóc vương / Đong đưa nhánh phượng rơi hương bên thềm