- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIÁO CHỦ

24 Tháng Giêng 20229:38 CH(Xem: 8720)


tranh-LeMinhPhong
Tranh Lê Minh Phong

 

 

 

Ngô Quốc Phương

GIÁO CHỦ

 

 

Tình hình chiến sự bên ngoài ngày một nóng, dường như chẳng có cách nào chấm dứt được trong ngày một ngày hai, mà đã qua trên dưới chục năm có lẻ chứ ít chi, ai trong chúng ta còn có thể kiên nhẫn?”, Công Công đứng lên nói giữa cuộc hội kiến khẩn cấp giữa các môn đệ của giáo phái với giáo chủ.

“Đúng vậy, chính vì thế mà chúng ta có cuộc họp này, trước khi thày đi,” Công Quả nói, “Nhưng đây không chỉ là cuộc chiến xe tăng, tàu bò, súng đạn, bom mìn, nó còn là một cuộc chiến ngay trong lòng giáo hội của chúng ta, thầy có thể bỏ giáo hội cũ, để thờ chủ mới, rồi một ngày trở thành vua mới, và chúng ta sẽ được ăn theo lộc quả, tội gì không làm thế nào?”

“Đúng thế, đây là cuộc chiến trong giáo hội, nhưng tôi nghĩ, thầy không phải ra đi đâu, thầy cứ ở lại”, Công Lý bỏ cuốn huyền môn bí kinh do giáo chủ soạn mà y đang đọc xuống đùi, nói.”

“Ý anh là gì, thầy phải đi thôi, cơ hội lớn đang tới, không chỉ cho thầy mà cho tất cả chúng ta! Hay anh có viễn kiến tốt hơn cả thầy và tụi tôi?”, Công Thị, cánh tay phải của giáo chủ xen vào.

“Được, để tôi nói thẳng cho các người nghe, thầy đã phản bội Sư tổ và huynh đệ của thầy để phục vụ cho một bọn giả dối, bạo lực, gian manh, miệng thánh, bụng dao,” Lý đáp.

“Trong khi giáo hội từ lâu đã nói rõ với thầy rằng nếu buộc phải xen vào việc chính trị, quyền bính, thì phải yêu cầu đồng thời cả hai phía đang đánh nhau kia bỏ dao, bỏ súng xuống, để cùng cứu toàn thể chúng sinh, chứ không chỉ yêu cầu có một bên, để rồi khi một bên có chính nghĩa yếu đi, thì bên tà quyền kia sẽ tiêu diệt họ, đầy đọa muôn dân toàn cõi chìm trong bể khổ, khi chúng nắm quyền bính được trong tay,” Công Lý nói thêm.

“Hừm, ngươi sai rồi!”

“Hừm, vừa sai, vừa ngu nữa!”

Lũ huynh đệ, tỉ muội xung quanh Công Lý nhao nhao lên.

“Đúng thế, người sai, còn thầy và chúng ta chẳng có gì sai, thầy và chúng ta phải chọn bên thôi, và nên đứng về bên có cơ thắng, bất luận là ai, vì có đi theo ma, thì mới cõ cỗ mà ăn, mà hưởng chứ!”, Công Thị nói.

Lý bỏ kính xuống, mặt đỏ lên, nói:

“Công Thị, chính cô là người đã làm ô uế giáo phái này, và dắt giáo chủ vào đường lầm lỗi, ai chẳng lạ miệng lưỡi đường mật của cô, bao đệ tử ngu muội đã lao vào dàn lửa, tưởng được lên cõi cao vĩnh hằng kia, tiếc thay họ đã đi vào cửa ngu si và bị lợi dụng, linh hồn của họ chắc không một ngày không kêu khóc vì đã theo cô. Nay, thay vì khuyên người cải tà quy chánh, cô lại khuyên mọi người vào chỗ tham si, để rồi làm nô lệ, đồ đệ cho quỷ dữ mà thôi!”

Công Thị liên đứng lên, tay cầm lấy cái dùi mõ, định xông vào đập giữa mặt  Lý.

“Ta đã xui bao kẻ ngu si đi xuống địa ngục thay cho chúng ta đấy, và còn móc túi bao kẻ ngu muội để có tiền bạc nuôi giáo phái này như đã làm đấy, nhưng thử hỏi nếu ta không làm thế thì các người lấy gì đút vào mồm và làm sao bao kẻ trong chúng ta có hết vàng nọ, bạc kia dắt hầu bao?”

“Còn chính thầy của các người nói với ta đấy, rằng chẳng có gì đứng ngoài chính trị, quyền lực và danh lợi cả, nếu ngươi không muốn ở lại thì cút đi cho khuất mắt mọi người! Còn nếu biết thân phận, thì hãy câm mồm đi!,” Công Thị gào lên, sau khi bị mọi người níu tay không cho hành hung kẻ mà thị đang sửng cồ.

“Thôi, thôi, mọi người hãy bình tĩnh lại, ai có cao kiến thì nói, chứ còn cãi vã nhau, rồi vạch áo cho người xem lưng, mà thiên hạ biết được thì hay ho gì,” Công Tì Nương, trong nhóm của Thị vội khuyên can.

Bỗng nhiên, mọi người im bặt, mọi con mắt đều hướng về cánh cửa của căn buồng họp kín dưới tầng ngầm.

“Đúng, các trò có cao kiến gì không?” giáo chủ cất tiếng hỏi lũ đồ đệ bao năm nay vẫn đi theo, trong số hàng trăm đứa, trai có, gái có, loại có dăm ba chữ cũng có, và loại dốt nát, dị đoan, si muội cũng có.

“Thưa, chúng con đã bàn kỹ với nhau rồi, nhưng chưa ngã ngũ. Chúng con cũng bàn từ cả tuần nay nữa, có đứa thì bảo ngài phải đi thôi, có đứa lại bảo ngài cứ ở lại, như thằng Công Lý này.”

“Được, ta muốn nghe Lý nói nốt ý của nó, nào con trai, hãy nói nốt ý của ngươi cho ta nghe”, giáo chủ động viên, miệng cười cười, nhưng mắt đưa nhanh sang Công Thị, ý như muốn bảo:

“Nàng hãy tạm lui lời, đừng nóng, ta hẵng xem nó có ý gì”.

Thị ngồi xuống, trong bụng nghĩ:

“Lão ghê thật, đêm qua quần mình suốt mấy canh giờ, mà lửa dục vẫn như y nguyên trong mắt! Lãi vẫn còn đủ sức để mò xuống tận đây để bịp bọn mê muội môn sinh!”

“Thưa thầy, tôi nghĩ thầy nên ở lại, hành tung thầy đã bị lộ do móc ngoặc với các lực lượng đối nghịch chính quyền ở đây, và người ta có thể bắt thầy, nhưng xứ này hiện nay vẫn còn dân chủ, tự do hơn xứ tà quyền kia vạn lần, không ai giết thầy đâu, thầy sợ gì, cùng lắm thầy ngồi vài tháng tù tại gia quản chế, còn nếu họ làm quá, thì thầy lại càng có cơ hội được mọi giải thưởng danh tiếng ngay, thiếu gì kẻ hâm mộ bốc đồng sẽ vận động cho thầy, thầy không cần phải đi trời Tây mà danh tiếng nếu muốn sẽ đủ đầy cả.”

“Tôi nghĩ, thầy nên ở lại, và nên làm lành với giáo hội cùng các huynh đệ cũ của thầy, rồi trở lại con đường chánh đạo.

“Thầy có thể bị khó một thời gian, nhưng giáo hội thiện lành sẽ giúp thầy sửa sai, tẩy rửa. Thầy không nên chọn con đường cơ hội, làm lợi cho một bên tàn bạo, giảo quyệt khôn cùng kia.

“Chúng khác chi là bọn quỷ dữ, đi với chúng sẽ vĩnh viễn biến thầy và tất cả giáo phái này thành quỷ sa-tăng, tay nhuốm máu như chúng, để rồi cơ đồ của giáo hội thiện lành sẽ hoang tàn vĩnh viễn!”

“Và chính thầy viết trong sách đây, hay không phải là thầy viết? Rằng hãy sám hối khi còn chưa muộn, và hình phạt công tâm chính là giải thưởng hữu ích và cơ hội dọn mình cho người tầm đạo trên đường vượt thử thách, nhất là khi đối diện bản thân với sự lựa chọn giữa tham ác tà và thánh thiện nhân, có phải vậy không?”, Công Lý nói và mắt rưng rung.

“Hà hà! Đúng, chính ta viết thế, mà đó thực ra là ý của Tổ sư, nhưng ngươi đích thị là trò yêu, đồ đệ trung thành và sáng suốt của ta, ta đã không bao giờ chọn sai về ngươi,” giáo chủ nói và cười lớn.

“Các trò, chúng ta hãy ngưng họp. Ai hãy lo việc nấy và về thất của mình!”

Mọi người vẫn đang ngỡ ngàng, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, thì giáo chủ nói:

“Hãy về đi, ta chưa đi ngay đâu, ta còn ở lại, lo toan cho mọi người!”

Rồi quay sang Lý, giáo chủ bảo:

“Công Lý, ngươi hãy ở lại, ta có đôi lời!”

Lý liền ở lại.

Chờ mọi người lục tục rời đi hết xong xuôi, giáo chủ vỗ vai Lý, nói:

“Công Lý, con ngồi xuống ghế này, con khá lắm, không phụ công ta đã tin tưởng. Ta sẽ ở lại, theo ý con, nhưng chính con sẽ đi thay ta, con hãy mang hạt giống lành của con gieo cho các nơi, ta sẽ ở lại và trả nghiệp của mình như ý con, rồi chúng ta sẽ sớm gặp lại.”

“Đây là vé phi cơ, chương mục của con, ta cũng đã đưa thêm đủ để con có thể yên tâm mở mang công việc mở mang giáo hội mới ở xứ trời Tây nhiều năm, đừng nói chi tới lộ phí đi đường hẹp hòi nào!”

Lý còn đang định tâm xem tai có nghe nhầm không và định cảm tạ giáo chủ đã tin tưởng, thì giáo chủ đưa mắt, hất hàm về một phía, hô to:

“Người đâu, vào ngay!”

Tức thì, từ phía sau lưng Lý, cánh cửa mở toang ra, cả loạt nòng súng đen ập vào, chĩa thẳng vào lưng của Lý.

Một miếng giẻ bịt mồm và một một mảnh vải đen chụp nhanh che mắt y, tuy Lý vẫn kịp nhìn thấy rồi nghe thấy giáo chủ và Công Thị tay trong tay, cười đắc ý với nhau!

Trong nháy mắt Lý bị lôi đi.

Sớm hôm sau, ngay dưới lòng khu vườn mơ xanh mát của tu viện, nơi đồi trên, xóm dưới liền nhau có gió thường thổi tứ bề, nơi tưởng là phong thanh, cảnh tịnh ấy, dường như đã vùi sâu dưới ba tấc đất vĩnh viễn một giấc mộng của ai xanh mướt chẳng kém gì màu lá cây nơi vườn tiên cõi mộng nào.

Đề rồi, cũng buổi chiều ngày ấy, một phi cơ lữ hành cất cánh nơi phi trường không xa, vút nhanh lên trời, mải miết trôi về trời Tây, để lại sau lưng, một cuốn kinh ai đó đọc dở bên cửa sổ một phòng tu kia.

Những trang kinh bị gió lật cho tơi bời, lật đi, rồi lại lật lại, khiến chẳng còn biết chương nào đang được mở ra hay là còn đang đóng lại nữa…

Ngô Quốc Phương

Đông – Xuân, 2022

Kent, Anh quốc

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Chín 202312:43 SA(Xem: 5770)
Hai câu trên nằm trong bài thơ mang tên “Lễ Phục Sinh 1916” của William Butler Yeats. Bài thơ nhằm tưởng nhớ tới những người đã ngã xuống cho tự do và độc lập của Ireland. Cuộc hành quyết đẫm máu các thủ lĩnh cách mạng sau cuộc trỗi dậy vào ngày lễ phục sinh đã đánh thức cả một thế hệ Ireland. Cuối cùng, nhân dân Ireland cũng dành được độc lập vào năm 1949 và bài thơ của Yeats được cho là một trong những bài thơ chính trị hay nhất của thế kỷ 20 trong lịch sử văn học nước Anh.
12 Tháng Chín 202312:14 SA(Xem: 6377)
khi ngôn ngữ trở thành phù phiếm / trên môi người hát ca / anh trở về yên ngủ / dưới cội hoa mai già
10 Tháng Chín 20238:59 CH(Xem: 5423)
Sau gần một năm, chính xác là 11 tháng và 15 ngày, chữa trị ung thư mắt tại một bệnh viện nổi tiếng ở Houston, Texas, nay tôi đã về nhà yên bình và niềm vui trong lòng dâng cao mãi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi nhận ra mình thực sự sống sót, thoát chết, trở về trong “chiến thắng vinh quang”, sau cuộc chiến chống lại căn bệnh quái ác. Căn bệnh ấy quái ác thật, nguy hiểm thật, chỉ nghe tên cũng rùng mình run sợ. Điều trị khỏi bệnh ung thư đối với riêng tôi, là một dấu ấn hằn sâu trong tâm não. Đã có biết bao người bỏ cuộc giữa đường. Tôi thì không! Một chiến sĩ trên đường ra mặt trận, được trang bị tinh thần quyết chiến, quyết thắng, lẽ nào tôi không có chiến công mang về. Trung tâm ung thư nằm ở tầng lầu 14 của bệnh viện, đã gợi ý tôi, tưởng tượng rằng mình đã xuống tới tầng địa ngục thứ 14, và không ngại ngùng, ghi lại những cảm xúc chân thực và niềm vui sướng tuyệt vời trong bài hồi ức “Trở về từ tầng…14”.
04 Tháng Chín 202310:02 CH(Xem: 5365)
Tháng Chín, đêm khuya về ngồi lặng / Nghe gió cười khúc khích rượu tan / Mai chắc sầu in trên đá / Em chắc quên rồi tháng Chín, trôi.
04 Tháng Chín 20238:58 CH(Xem: 6326)
tôi gặp người lính già / trên chùa đồng yên tử / chốn rừng thiêng trúc lâm / trời đêm ... mưa mịt mù / người lính ngồi nguyện cầu / co ro dáng trầm tư / mặt xương gầy khắc khổ / mắt buồn sâu tâm tư
04 Tháng Chín 20238:52 CH(Xem: 4631)
Mùa thu này, nhà thơ Hoàng Hưng và phu nhân trở lại thăm Thủ đô. Ông có gọi tôi cùng tới studio riêng của họa sĩ Trần Lương. Giữa cơn hứng trò chuyện với họa sĩ, ông tìm đến “quốc hồn quốc túy” qua sợi thuốc lào Vĩnh Bảo, và tôi đã chộp được một hình ảnh của ông để rồi chợt thấm một nỗi buồn…
04 Tháng Chín 20238:36 CH(Xem: 5387)
Dáng đi cô gái làm tôi bâng khuâng ngưỡng mộ như chứng kiến một tuyệt tác tạo hóa vừa ban tặng cho nữ giới. Vóc người cao cao, thanh mảnh với những bước chân bắt chéo uyển chuyển, nhẹ nhàng. Điều tôi muốn lưu ý: Cô ấy đi rất tự nhiên, không như các cô người mẫu luôn luôn sượng sùng vì cố phô trương những điều khác, hơn các bước đi được mẹ thiên nhiên ban tặng...
04 Tháng Chín 20238:30 CH(Xem: 5323)
Trong ngót hai chục phim truyện điện ảnh tham dự tranh Giải Cánh Diều năm nay của Hội Điện ảnh VN, có thể nói “Em & Trịnh” là một tác phẩm hoành tráng bậc nhất. Và cũng cần phải thẳng thắn điều này: những người làm “Em & Trịnh” đã rơi vào cả hai tình huống đặc biệt của Điện ảnh: a. thực hiện một bộ phim chân dung vốn đầy thử thách, b. đặc biệt là phim ca nhạc sẽ cực kỳ khó khăn về các yếu tố kỹ thuật!
15 Tháng Tám 20237:29 CH(Xem: 5844)
kiếm điểm / giật / mình / nghìn trang đã giở tới / hình thiên chương / viết như thuyền say độ đường / thước chim /
15 Tháng Tám 20237:13 CH(Xem: 6205)
anh không phải là con chim / cánh mỏi đường bay … / nhưng giọt lệ Người đã chảy thành đại dương / mà tiếng sóng không nguôi vỗ buồn trong trí nhớ…