- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 10385)


KhiToiKhongConTre-Thai Thanh
Khi tôi không còn trẻ- ảnh Internet

   

KHI TÔI KHÔNG CÒN TRẺ

Thái Thanh

 

Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị.

Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.

 

Bác sỹ Đỗ hồng Ngọc bảo rằng: Chớ có sợ già. Tuổi già như trái chín cây.Trái chín cây thì thật thơm ngon...  Thời trẻ, hình như ai cũng có một thời hoa mộng tươi đẹp để mơ màng nuối tiếc nhớ thương... Với tôi lại thấy khoái cái tuổi về chiều bởi lúc đó tôi không còn "lầm lũi" để đi nữa mà tôi chùn chân lại chậm hơn để nhìn ngắm, cảm nhận được cái tươi đẹp của vạn vật quanh mình. Tôi cho rằng tuổi 50 là tuổi sắp già như trái hườm hườm đang dần dần chín trên cây và tôi thấy mình là mít là xoài là sầu riêng đây ạ. Những thứ ấy lúc còn sống thì dở òm nhưng dần chín thì thơm, miễn ta đừng để chín quá...  Nên bây giờ ở cái tuổi 63 nghĩ đến cái chết tôi không thấy lo lắng nữa. Sống đến cái tuổi này rồi xem như đã vừa tròn trịa, mình chết sớm một tí khi còn tỉnh táo, khỏi phải phiền con cháu.

 

Bạn bè tôi nhiều người thành đạt, cuộc sống ấm êm hạnh phúc... Riêng tôi cuối cùng vẫn chẳng làm được điều gì to tát nhưng không vì đó mà tôi cảm thấy buồn. Tôi có khoảng trời của riêng tôi, ở đó tôi sống khá bình an thật đủ đầy bên con cháu và sống trọn vẹn đúng những gì mình thích, sống cho riêng mình không phải tranh đua hoặc nhìn theo ánh nhìn của người khác mà sống. Những sai lầm của một thời tuổi trẻ rồi cũng qua đi, may mắn vô cùng vì khi ấy mình còn sức để chống cự, may mắn vô cùng vì mình đã vượt qua chẳng để lại hậu quả xấu. Duyên đến rồi đi. Người cũng vậy, không dưng mà im hơi lặng tiếng và ta thành người xa lạ " Người đi qua đời tôi không nhớ gì sao người..."(*) Ồ nhưng nhờ không nhớ gì đó, ta đỡ nặng lòng thanh thản mà quên.

 

Những ngày dịch bệnh kéo dài trên quê hương tôi, phố buồn thầm lặng không còn ai xôn xao trên những lối về. Bạn bè mỗi đứa một phương, chẳng còn hò hẹn gặp nhau rong chơi quán xá. Cuộc vui đã lặng tàn. Cũng may mọi thứ mình cũng đã được đi qua, dù ngắn ngủi.

 

Mấy năm gần đây, từ khi rời bỏ Qui nhơn mà vào ở với con, tôi bỏ mất đi thói quen mỗi sáng xé một tờ lịch và ghi vào sổ lịch bỏ túi, những điều đáng nhớ trong ngày. Riết rồi tôi quên mất bây giờ tháng mấy. Những ngày này có lẽ nạn dịch Covid cướp đi dễ dàng sinh mạng của nhiều người quá khiến tôi bâng khuâng đến sự sống còn. Có những người không chết vì dịch cũng tự nhiên mà chết. Buổi sáng còn nói cười, khuyên nhủ bên tai tôi đến buổi trưa thì hồn đã ra đi... Tôi lẩn thẩn muốn viết ra giấy những điều cần dặn dò con cái nhưng lại sợ chúng nó cười cho cái lẩm cẩm của mình nên không cầm viết viết được. Ồ mà dặn cái gì đây nhỉ! Ra đi rồi xác thân này trả lại cho nhân gian kia mà! Tôi có một người bạn hồi còn sống nó ước có một nấm mộ chôn trên đồi cao để ngắm đất trời. Nó viết di chúc dặn dò con cái dữ lắm, thế nhưng khi mất thì con nó đốt xác rồi đem tro cốt gởi chùa dù hồi sống nó không thích đến chùa... Tôi thì thích đến chùa song lại thích đốt rồi đem tro rải biển. Còn quần áo vật dùng đồ gì còn sử dụng được thì hãy đem cho hết cho người còn sống mà cần, cũng chẳng phải chôn hay đốt theo uổng lắm, nhưng nói vậy thôi chứ chẳng bận lòng vì mai sau nếu đã chết rồi con cái nó làm sao cũng được mà. Bây giờ già rồi tôi cũng chẳng thấy muốn giữ lại gì...

 

Khi tôi không còn trẻ. Tôi bớt đi sự sốc nổi, bớt đi đam mê, bớt sự say đắm thuở nào. Tôi đã biết chấp nhận những điều bất như ý, biết bao dung hơn và biết sám hối những lỗi lầm của mình đã trót lỡ gây ra.

Tự đó thấy vô vàn trân trọng cuộc sống này nhưng không muốn níu kéo. Mơ ước cho hạnh phúc của cả đời người nhiều vô kể là mong ước mà biết bao nhiêu là đủ, ta có bao nhiêu biết đủ là được rồi.

 

Tôi biết tôi không còn trẻ nữa và tôi an lòng với cái tuổi về chiều thênh thang nắng  ấm và có cả mưa dầm...  Với tôi cái nào cũng có cái đẹp ngời ngời trong cái tuổi già già lẩn thẩn của tôi.

Khi tôi không còn trẻ. Cuộn chỉ thời gian đang lăn tròn lăn mãi cho đến lúc hóa thành hạt bụi bay bay...

 

Thái Thanh

(Sài gòn 30/9/2021)

 

(*) nhạc Phạm đình Chương

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Ba 202310:12 CH(Xem: 7112)
Biết lòng mình đã mùa đông / nên mưa giông đổ mù không hướng này / biết em sầu muộn giăng vây / nên đôi tay cứ đong đầy sớm trưa
08 Tháng Ba 20236:56 CH(Xem: 6287)
Ai cũng ghét kẻ khoe khoang và gọi kẻ ấy là hợm hĩnh khó ưa. "Khoe khoang" có gọi là "phô bày" không? Có đó, vì cả hai đều đồng nghĩa như nhau nhưng tôi thấy kẻ phô bày lại đáng thương hơn là đáng ghét đó. Có ai trong đời này mà không hề có sự phô bày cho người ta thấy chứ, ta thích được người biết cùng, khen cùng ta những điều ta có. Bây giờ có facebook thì điều này thể hiện rõ nhất qua nút chia sẻ đó.
08 Tháng Ba 20236:09 CH(Xem: 5912)
Hắn - viết một dòng xanh / Lên người đàn bà đầu tiên / Dòng xanh thẩm thấu - rỉ hoa màu / Nụ non tươi loé biếc / Rịn ướt lá mới / Rồi khô
08 Tháng Ba 20235:43 CH(Xem: 6573)
Về sặc sỡ một mảng ho / Ôm buốt lạnh tới co ro ngân hà / Triệu chấm sao đỏ mặt già / Sợi gió vướng cổ khan tà yếm nâu.
08 Tháng Ba 20235:31 CH(Xem: 6680)
Nhân ngày Tết trung thu, trùng với thứ bảy, chủ nhật, Trung phóng xe máy về Cần Giờ. Con đường từ phà Bình Khánh về thị trấn Cần Thạnh được mở rộng, đường vắng, xe cứ phóng thả ga. Hai bên đường, suốt hơn bốn chục cây số chỉ thấy rừng là rừng. Những cây đước vươn thẳng tắp, cành lá xòe ô che kín bầu trời, xe chạy trong màu xanh ngút ngàn của rừng cây như trôi trong không gian huyền thoại.
06 Tháng Ba 20236:46 CH(Xem: 5605)
Nhận được tin trễ Thi sĩ NGỌC HOÀI PHƯƠNG (Ông Nguyễn Ngọc Kiểm) Pháp Danh Tuệ Phương Cựu học sinh Chu Văn An. Ký giả nhật báo Thời Luận (Sài Gòn). Chủ biên tạp chí Hồn Việt (California). Sinh ngày 18 tháng 10 năm 1941 tại Bắc Ninh, Việt Nam. Đã từ trần ngày 28 tháng 2, năm 2023. Tại Orange County, California. HƯỞNG THỌ 83 TUỔI
26 Tháng Hai 202310:19 CH(Xem: 7074)
Tôi yêu em. Thật là lố bịch khi một kẻ như tôi nói ra câu ấy, nhưng tôi yêu em. Cồn cào trong tôi nỗi nhớ được nhìn thấy em vào khoảnh khắc ngắn ngủi trống trải khi chiều tàn. Tình yêu của tôi đến muộn và mặn mòi. Nhỏ giọt như những tin nhắn tôi gửi cho em. “Hôm nay em muốn gặp ở đâu?” Tôi ẩn dấu tình yêu của mình trong những điều nhỏ nhặt, và cần mẫn góp nhặt từng hạt cát. Thứ tình yêu tội lỗi. Mẹ đã từng rì rầm hàng đêm vào tai tôi thứ bà gọi là tội lỗi này. Và giờ, tôi vướng vào nó như một lời nguyền không phép màu hoá giải. Độc dược làm tôi yếu đi mỗi ngày. Còn em, thứ thuốc giải duy nhất vẫn cứ thơm ngát đầy quyến rũ trước mắt mà không thể chạm vào.
26 Tháng Hai 20238:39 CH(Xem: 6586)
Mai An Nguyễn Anh Tuấn Ủng hộ lời kêu cứu cho Đồng Bằng Sông Cửu Long của nhà khoa học Ngô Thế Vinh trên vanviet.info và bauxitevn.net
26 Tháng Hai 20238:08 CH(Xem: 5992)
giữa mê lộ của quỷ dữ / sợi dây thòng lọng treo thân người / chạy tìm một giáo dân quỳ xuống đọc kinh / …không thấy…/ niềm tin không đủ đối đầu sự ác / cho nên cúi đầu lặng thinh /
17 Tháng Hai 202311:10 CH(Xem: 7822)
Hai mươi bốn giờ qua / Lại hai mươi bốn giờ tới / Qua một năm rồi một năm sẽ tới / Tiếng đại bác bên kia bờ đại dương vẫn liên tục dội về trong mỗi buổi sáng giấc mơ tôi