- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐỢI NẮNG

12 Tháng Chín 20219:32 CH(Xem: 9907)
SAI GON LOCKDOWN
Saigon - photo Hoàng Cương

 

 

 

Thái Thanh

ĐỢI NẮNG

 

Buổi sáng thức dậy thật sớm, tôi có những phút bình yên ngồi bên song cửa sổ lặng nhìn thành phố còn trong màn đêm yên tĩnh. Từ ngày thành phố có lệnh cách ly, khoảng trời của tôi được thu nhỏ chỉ trong khung cửa sổ này. Nhìn từ nơi xa xa tít ngoài xa là con đường cao tốc, cửa ngõ cho người đi người về lại Sài gòn, ngày trước xe lúc nào cũng nối đuôi còn bây giờ thưa thớt một vài xe trên đường. Những ngày dịch bệnh nơi ấy bớt hẵn bóng người, không còn những chuyến xe đi sớm về muộn trên đường xuôi ngược.

 

Tôi bắt đầu yêu tiếng xe chạy tự năm 1972 hồi ấy tôi chỉ mới 12 tuổi, lúc cả nhà tôi đi tản cư ở Cam ranh. Tiếng xe làm tôi nao lòng bởi trong trí óc trẻ thơ của tôi hồi ấy là sự lo lắng, phập phồng chờ đợi. Dù là lúc ấy tôi chỉ là con bé học lớp 6 nhưng cũng đủ cảm nhận được cái nguy hiểm của thời chiến tranh, mọi bất trắc dễ xảy ra nên đã khiến tôi sợ, bởi tôi thường đợi tiếng xe quen thuộc của ba tôi rong ruỗi trên đường trở về... Mong ba được bình an.

Rồi đến năm 1975 thời loạn lạc chiến tranh và di tản, âm vang của những tiếng xe chạy hoài trong trí nhớ cho đến bây giờ dẫu khuất lấp theo thời gian vẫn không mất hút.

 

Những ngày này tôi có lại trong lòng mình cái cảm giác thấp thỏm chờ đợi. Mong cho dịch bệnh tiêu trừ dù đôi lúc thấy nỗi mong mình sao có vẽ vô vọng quá. Tâm trạng này sao giống ngày ấy năm xưa trong thời chiến khi mạng sống con người đang quá đỗi mong manh... Người chết vì covid mỗi ngày một tăng. Chung cư tôi đang sống, tôi ấn tượng trước cái chết của một chàng trai trẻ khỏe mạnh, vui vẻ, tự tin người Hàn quốc, chết vì Covid, để lại cô vợ trẻ người Việt ôm đứa con gái 5 tuổi, cả hai đều mặc đồ trùm kín ở khu cách ly, còn một đứa con nhỏ của họ đang được cấp cứu... Rồi đến cái chết của ông bảo vệ chung cư, mới ngày nào còn khỏe mạnh, vui vẻ ân cần giờ đã ra đi. Đi mau quá chắc họ không nghĩ được rằng mình sẽ chết trong một ngày gần đến vậy.

 

Sáng nay mở facebook lại thấy hình ảnh một cậu thanh niên ( giấy tờ mang trong mình quê ở Tân Vinh) bị ngất xỉu bên đường ngay chỗ chờ xe buýt, đối diện công ty Pouyen. Đường phố vắng người, nên không ai phát hiện ra em, đến lúc tìm thấy em thì hơi thở em quá yếu rồi, gọi tên em không còn phản ứng gì và người ta sợ covid nên không dám lại gần, họ đành gọi xe cấp cứu... Chờ đến lúc xe cứu thuớng đến chắc không còn kịp nữa. Tưởng tượng ở một nơi nào đó mẹ cha nóng lòng mong đợi em về. Tôi thấy quặn lòng... Nhưng may quá, đến tối tôi lại được tin vui vì em đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, thử covid thì em âm tính, em đã được cứu sống và hiện đang chờ liên lạc với gia đình. Cảm ơn lắm những người đã cứu giúp cho em.

 

Tôi lại thấy hình ảnh hai mẹ con bị f0, mẹ 55 tuổi và con trai 34 đang lội bộ tìm khu cách ly vì ở nhà vừa đói vừa bệnh. Con đường xa hun hút mà họ vẫn đi để tìm sự sống. Họ may mắn gặp được Tri san một tình nguyện viên đưa họ đến y tế xã ở Bình hưng Hòa. Rồi bước tiếp theo nữa họ sẽ được đưa đến khu cách ly. Tôi lo lắng dõi theo họ và cuối cùng được biết: hiện hai mẹ con ổn, đang điều trị tập trung bên quận 8. Có các bạn học viện quân y theo dõi, chăm sóc rất tốt...

Cầu xin cho họ được cái may tiếp theo nữa là được cứu chữa lành bệnh trở về.. Sự sống thật quý giá, dẫu cùng cực bên đời vẫn cứ thiết tha được sống, được yêu.

...Còn quá nhiều khổ đau, đau khổ mà mình không đủ sức để giúp, chỉ để thấy và biết. Ai cũng đáng thương dù họ là ai. Tôi cầu nguyện cho họ và hát lẩm nhẩm trong đầu bài của Trịnh: " Đừng tuyệt vọng. Tôi ơi đừng tuyệt vọng...". Ngoài kia còn biết bao người tốt họ mang sứ mệnh cứu người như Bồ tát như Chúa Giê su.

 

Những ngày trốn trong nhà vì dịch bệnh. tôi thấy thương cuộc sống này, thương những người ở bên đời đau khổ.Thương người đi đến cuối con đường...

Ai rồi cũng sẽ đi đến cuối con đường, chỉ sai khác nhau là dài hay ngắn.

Bởi vậy nên kiếp sau của mỗi một người có thể trong tích tắc, có thể là mai mốt, ngày kia hoặc dài hơn nữa tùy theo phần số của mỗi người...

 

Tuổi già như chiếc xe thổ mộ đi cọc cạch qua vùng ngoại ô buồn, xin cho cái chết đến được bình an không đau đớn hoảng sợ. Người xưa bảo rằng: Khi một người đang sống cùng ta bỗng dưng thay đổi tính tình là người ấy sắp rời bỏ ta mà đi... đi mãi không về.

Thế nên mỗi ngày nhìn lại... ta nên rút ngắn cái khoảng cách khắt khe trong tâm mà thương cho người sống cạnh mình trong cõi nhân gian này. Từ trước đến giờ người dịu dàng vui vẻ thứ tha, người cau có xét nét khó chịu cùng ta, mà bỗng dưng thay đổi tính ngược lại bất ngờ... Là duyên tình của ta và người sắp hết. Bạn thử nghiệm lại xem, tôi đã thấy điều đó rồi trong những người thân của tôi.

 

Tôi cứ lẩn thẩn mà suy ngẫm khi nhìn thấy những gì quanh tôi nhưng bây giờ thì không có nghĩa gì cả bởi dịch bệnh, cái chết mau quá đến ngỡ ngàng không phân biệt được ai. Điều quý nhất bây giờ là sự bình an.

Thương cho người già đã trăn trở cả một kiếp người đến lúc chết vì Covid lại đớn đau cô độc một mình.

Thương cho người trẻ còn bao nhiêu hoài bão, bao yêu thương ràng buộc bên mình đành đoạn cắt ngang, đợi lúc tái sinh.

Thương cho người ở lại ngẩn ngơ trước cái chết của người thân yêu nhất quá mau chưa kịp cầu xin Trời Phật cứu giúp...

Biết phải sống làm sao đây trong những ngày còn lại bên đời trước sự mất mát quá lớn này...

Họ đều là những người đi đến cuối con đường...

 

Nhưng theo quy luật tuần hoàn. Trời mưa dầm mãi lâu đến lúc cũng phải ngưng rồi trời sẽ nắng. Tôi đợi nắng về. Cái nắng ấm áp hiền hòa xua tan mọi khổ đau vương vấn trong đời này. Cái nắng ấm áp tràn về trên quê hương bé nhỏ này của tôi.

Mỗi ngày tôi đều ĐỢI NẮNG.

 

Thái Thanh

(Viết trong mùa đại dịch. Sài gòn ngày 31/8/2021)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tư 202411:02 SA(Xem: 1261)
- “Chiều nay chị nhớ về thăm mẹ, chị vắng năm mười ngày lại nhắc. Hổm rày, cứ mỗi chiều là mẹ ra đứng ngõ sau, dáng như chờ đợi ai!”. Chị em cô Hai tình cờ gặp nhau trên bến sông, lúc cô đang bưng rổ cá từ thuyền lên bờ. Thoáng nghe em trai nhắc nhở về mẹ, tay cô trĩu nặng và lòng nhói lên nỗi niềm sâu kín, lặng nhìn một hồi lâu về bên kia sông, nơi có tuổi thơ cô và với bao người sướng vui buồn khổ đến rồi lại đi như dòng nước lớn ròng của dòng sông quê mẹ. Càng có tuổi người ta có nhiều hồi ức về thời xa xưa, có khi sống với nó hàng giờ như kẻ mộng du.
14 Tháng Tư 20249:53 SA(Xem: 1479)
Tôi vẫn nghĩ vợ chồng sống được với nhau cả một đời thì thương nhau phải biết. Tôi không có được cái may mắn này nhưng tôi thích ngắm những cặp đôi người già bên nhau ở tuổi xế chiều. Tôi trân trọng những đôi vợ chồng thương yêu kề cận suốt cuộc đời. Nhớ lời của bài hát hồi xưa tôi hay nghe: "Nhiều năm trời chẳng thương tình, để em làm kẻ đa tình". Phụ nữ khi ly hôn chồng thi thường có nhiều người khác phái để ý nhưng tôi không hề làm kẻ đa tình yêu đương vớ vẩn đâu nhé, tôi biết chắc rằng tôi là người chung thủy nếu tôi gặp đúng một người thương.
10 Tháng Tư 20248:36 SA(Xem: 1647)
Buổi tối, Ngạc trở về sau bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Ngạc nghĩ tới cô gái Mỹ tóc bạch kim, được tụi Ngạc hùn tiền mướn về để "surprise" Eric. Ngạc nhớ đôi mắt Eric bừng lên ngạc nhiên, cùng dáng điệu lính quýnh khi người con gái gì đầu hắn xuống vùng ngực lồ lộ như hỏa diệm sơn. Cặp chân dài của cô xoắn vào người Eric, bốc lửa. Dư âm của tiếng cười nói, của những nhịp pháo tay rập rình theo theo điệu vũ uốn éo của cô gái khỏa thân vẫn còn theo Ngạc trên đường về.
08 Tháng Tư 20248:51 CH(Xem: 1821)
Từ phòng ngủ của Tư-Lệnh bước ra, Y-Sĩ Thiếu-Tá Đàm-Quang-Hiển xúc động, nghẹn ngào : “Thiếu-Tướng… đi rồi!” … Các Sĩ-Quan hiện diện, không cầm được nước mắt, kính cẩn nghiêng mình tiễn biệt chủ tướng. Bác-sĩ Đàm-Quang-Hiển, hiện định cư tại Mỹ, bang Minesota, nguyên là y sĩ trưởng Sư-Đoàn 5 Bộ Binh, kiêm Tiểu-Đoàn-Trưởng Tiểu-Đoàn 5 Quân-Y. Vào trưa ngày 30 tháng 4 năm ấy, ông được gọi lên, với hy vọng cấp cứu Chuẩn-Tướng Tư-Lệnh vừa dùng súng tự sát... Bác sĩ Hiển khám nghiệm, bắt mạch….Nhưng không kịp ! Người đã “đi” rồi! Ôi ! Thực buồn làm sao!
04 Tháng Tư 202410:16 CH(Xem: 1886)
PHÂN ƯU / Vô cùng thương tiếc khi được tin: Nhà thơ, Nhà văn, Nhà báo / VIÊN LINH / tên thật là Nguyễn Nam Tạ thế ngày 28 tháng 3, 2024 tại Annandale, VA, Hoa Kỳ / Hưởng Thọ 86 tuổi
03 Tháng Tư 20248:43 CH(Xem: 2916)
Nhận được tin buồn / Cụ Bà : TRẦN THỊ NGÃI / Pháp danh:QUẢNG NIỆM / Sinh ngày 10 tháng 5 năm 1929 tại Đà Nẵng, Việt Nam / Đã tạ thế ngày 25 tháng 03 năm 2024 / (Nhằm ngày 16 tháng 02 năm Gíap Thìn) / Tại San Jose, California, Hoa Kỳ Hưởng thượng thọ 95 tuổi.
03 Tháng Tư 20247:59 CH(Xem: 709)
Bà Trần Thị Ngãi, Pháp Danh Quảng Niệm, Sinh ngày 10 tháng 5, năm 1929 tại Đà Nẵng Đã từ trần ngày 25 tháng 3 năm 2024 tại San Jose, California, Hoa Kỳ. Hưởng Thọ 95 tuổi
05 Tháng Ba 20248:43 CH(Xem: 2304)
Em là sen Hồng thắm / Ngát hồn anh chiêm bao / Đêm dịu dàng xanh thẫm / Sen cười rất ngọt ngào
24 Tháng Hai 20242:39 CH(Xem: 3890)
Mà thơ. chấm. tới phẩy, nào / Dụi mắt. cắm một ngọn sào du dương / Không dưng / nghe một nạm buồn / Hai tay bụm lại / đầu nguồn thiết tha / Suối rất mệt giữa khe già / Tinh anh của đá / ném / xa / đường gần
14 Tháng Hai 20241:28 SA(Xem: 3022)
Tôi đưa tay gõ vào hư ảo / Chân lý mày đang trốn chỗ nào / Hóa ra đen đỏ hai màu áo / Chỉ để làm trò chơi khó nhau