- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ PHAN VÕ HOÀNG NAM

07 Tháng Chín 202110:14 CH(Xem: 13114)
NguyenHoangNam
Chân dung Phan Võ Hoàng Nam


LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phan Võ Hoàng Nam là bút hiệu của người làm thơ ở miền sông nước An Giang. Anh làm thơ, sáng tác nhạc, viết tản văn đăng trên các tạp chí và báo mạng Internet.

Đã xuất bản tập thơ “Nhà Không Có Đàn Bà” do nxb Văn hóa-Văn Nghệ 2019.
Có in chung với các bạn văn, thơ, một số tuyển tập thơ, văn...

Ngoài ra anh còn sử dụng chất liệu đá grannit Bảy Núi tạo nên một dòng tranh riêng biệt Tranh đá Bảy Núi, và đã Triển lãm tranh đá Bảy Núi 4-2010 tại huyện Châu Phú - An Giang và tháng 12-2010 tại thị xã Châu Đốc - An Giang.

Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu Hợp Lưu những thi phẩm của tác giả Phan Võ Hoàng Nam.

 

TẠP CHÍ HỢP-LƯU

 

 

 

Thơ      

PHAN VÕ HOÀNG NAM    

 

  

NHỮNG LINH HỒN LẶNG LẼ

  

Những linh hồn lặng lẽ bay lên từ ngọn lửa

Đi qua ngàn khung trời lạnh buốt

Hắt hiu

Những vì sao ngoảnh mặt cuối trời

Không có tiễn đưa

Chẳng một lời kinh thứ tội

 

Chúa ở nơi đâu để những nguyện cầu tan trong thinh lặng

Có lời sám hối nào cho phút lâm chung

Nỗi đau giờ đâu chỉ là dấu đinh trên thập giá

Tấm vải liệm hoá tro có về đến chốn thiên đàng

 

Phật có buồn

Nhìn muôn nẻo điêu linh

Thiện ác một đời thảng thốt

Những linh hồn lặng lẽ rời đi trong vô vọng

Có kịp thì thầm bao ước mộng đời người

 

Xin lời thỉnh cầu xóa hết những nỗi buồn

Đừng như sợi khói giữa hư không. Tan biến!

Dẫu khép lại ngày đi  

Cũng mong nẻo về nắng ấm

Cho những linh hồn không lặng lẽ niềm đau

 

Phan Võ Hoàng Nam

(25.8.2021-Những ngày dịch)

 

 

KHÓI CHIỀU ĐỒNG NƯỚC

 

Tháng chín

Ngẩn ngơ cơn lũ

Mẹ thở dài

Khói bếp chiều cay mắt

Mùa trôi theo dòng nước vô tình

 

Tháng chín

Con cá rô trở lại dòng sông

Cà na rụng đầy

Xao xuyến

Xuồng câu đâu còn đêm về bến

Con nước lên mẹ vẫn chong đèn

 

Phép màu nào cho đôi tay mẹ

Chắc chiu cùng đất

Tháng năm

Run rẩy lúa non chưa kịp mang giọt sữa

Chấp chới đồng sâu

Bông súng trắng chơi vơi

 

Câu hát xưa ai lấy chồng xa

Bờ điên điển buồn trông nước chảy

Cô gái xóm trên áo hoa ngày lũ

Câu ca dao rơi giữa cánh đồng

 

Mẹ một đời qua bao mùa lũ

Thời con gái theo chồng bủa lưới đồng sâu

Leo lét đèn dầu

Xuồng câu dập dềnh sóng nước

Đói no, buồn vui

Con nước lớn  ròng

 

Lũ vẫn như xưa

Mẹ giờ phất phơ tóc trắng

Tím bầm gót chân

Ngày tháng lo toan

Nước đêm

Chập chờn giấc ngủ

Mơ cánh cò lồng lộng phủ đời con

 

Tháng chín

Lục bình trôi ra biển

Nước cầm đồng

Mùa theo sóng mênh mông

Một đời đi qua bao mùa lũ

Con nước về

Mắt mẹ vẫn cay

 

Phan Võ Hoàng Nam

 

 

XA RỒI MÙA CŨ

 

Tôi đi tìm con nước tuổi thơ

Tháng bảy mưa bay

Dòng sông đỏ quạch.

Rau muống bò lên triền đê

Đợi nước

Cây gáo rụng hoa vàng, tiếc những mùa qua

 

Ừ, đã xa

Thuở ôm cây chuối lội sông

Ba bốn đứa tranh nhau trái cà na thơm lựng

Xuồng nhỏ tròng trành, cha quăng mẻ lưới

Chiều xóm quê! 

Canh chua rau nhút thơm lừng

 

Mùa nước về quê

Thuyền xuôi ngược trên đồng

Mẹ đón cá ra sông ủ thêm lu nước mắm

Em đến trường xắn quần lội qua cầu khỉ

Con nước rong

Trăng giỡn giữa đồng


Ai trả lại tôi mùa cũ

Ngày thơ

Con cá linh buồn xuôi dòng ra biển

Phía đầu bãi em thôi gánh nước
Phù sa trôi

Quặn thắt lòng nhau

Điên điển đâu còn vàng rực ven sông

Chiếc cần câu giờ im mình bên chái bếp
Chốn quê ơi! ngược xuôi bao con nước
Mùi canh chua quyện mãi một đời người.

 

Phan Võ Hoàng Nam

 


BÊN KIA CON ĐƯỜNG

 

Em vụt khỏi vòng tay anh
Bên kia con đường
Rực nắng

Ở đây mưa. Dòng sông đầy
Nước mắt
Chuyện tình buồn như lá mùa đông
Xao xác cõi lòng

Sao vụt khỏi đời nhau
Lẩn trốn tháng ngày
Hư ảo
Mong manh như khói sương chiều…
Tan biến!
Nơi trú thân bình yên vụt mất
Vụn vỡ thiên đường

Sao đánh mất đời nhau
Mênh mang mùa thu
Héo hắt
Khép lại ước vọng ba sinh
Mộng mị
Vương miện vàng hóa cành hoa héo
Hoàng hậu mất ngôi

Ở giữa dòng sông trôi
Chia đôi con nước
Ngã rẽ
Phương trời  mờ mịt khói sương
Ngược xuôi
Ngày tháng hao gầy, mùa thu qua cửa
Gậm nhấm niềm riêng...

Bên kia con đường
Nắng
Tiếng mưa đêm có nhức cõi lòng
Thênh thang đời sao không chung lối
Hoàng hôn buông
Tiếc nuối...
Tàn phai

 

Phan Võ hoàng Nam

 
                                   

NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ

Nhà không có đàn bà
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp
Ba gã đàn ông
Buổi cơm chiều hiu quạnh
Chén rượu buồn đắng chát bờ môi

Ba mươi mùa thu qua cửa
Trôi xuôi
Không có những nụ hôn
Đêm thở dài cùng với bóng
Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức
Từ độ người về phía hư vô

Nhà không có đàn bà
Những  gã đàn ông say quắt quay
Mơ giấc mơ có hương hoa huệ
Đầu bạc đầu xanh
Ước mong, nuối tiếc...
Kỷ niệm phai, con sóng  xa bờ

Nhà không có đàn bà
Những đứa con trai loay hoay bên triền ký ức
Lóng ngóng tìm
Chấp chới những cơn mê
Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa... cánh nhạn cuối chân trời

  

Phan Võ Hoàng Nam

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Sáu 20222:18 SA(Xem: 7210)
Nếu ai đã đọc "Chân Dung Văn Học Nghệ Thuật & Văn Hóa", chắc chắn đều bày tỏ sự thán phục đối với tác giả, tôi cũng vậy. Tác giả NTV đã đem tấm lòng thành cùng với nhiệt tâm thu thập dữ liệu về các nhân vật nói tới trong sách, cùng với các hình ảnh ghi dấu cuộc đời bể dâu của họ. Tuồng như tôi thấy họ sống lại thêm một lần nữa. Thật vậy, khi nhìn thấy hình ảnh một nhà văn quen biết ra đi từ lâu, và qua lời kể chuyện của tác giả, tôi xúc động biết bao, tưởng chừng như người ấy vẫn ở đâu đó, chưa một lần vĩnh biệt.
15 Tháng Sáu 20221:40 SA(Xem: 9730)
Đôi khi trên con đường đã chọn / ta bước đi một mình, / chỉ những cọng cỏ khô và bụi đường làm bạn, / đôi khi trên những trang viết, / ta cũng lại một mình, / chỉ những con chữ vừa hiện ra - làm bạn, / làm vui
15 Tháng Sáu 20221:33 SA(Xem: 9016)
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống: - Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây. - Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ. - Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra. - Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó? Em chậm rãi: - Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây! - Hả?
11 Tháng Sáu 202211:28 CH(Xem: 8775)
Nhiều người đã kể rõ và lý giải hiện tượng CHẠY cho đến nay đã trở thành những guồng quay điên cuồng trên các lĩnh vực, trong các giới xã hội - chạy Quyền, chạy Chức, chạy Dự án, chạy Danh hiệu, chạy Bằng cấp, chạy Giải thưởng, chạy Cúp vàng, chạy Thành tích, chạy Điểm, chạy Vai diễn, chạy Lớp, v.v. Đã “Chạy” thì phải bắt buộc “Mua”, mua bằng bất cứ giá nào, thậm chí bằng cả nhân phẩm.
11 Tháng Sáu 202211:22 CH(Xem: 10624)
Đêm buông những tiếng thở dài / Mênh mang sương lạnh / Nửa hồn chông chênh / Rơi về đâu / Chiếc lá bay / Vườn khuya tiếng gió / Thổi xao xác buồn.
07 Tháng Sáu 20225:02 CH(Xem: 14738)
Vượt tuyến qua sông bỏ lại ghe / Đạn réo sau lưng ngày bái biệt / Tìm đường sống chính trong cái chết / Biết giặc là ai lộ mặt người !
02 Tháng Sáu 202210:20 CH(Xem: 7876)
Mãi rồi cũng về đến núi. Chính xác là về đến chân núi, đèo Ngao. Vượt qua con đèo dài 32 cây số cả lên lẫn xuống này, mới đến bản Tồng, quê Mìn. Nhảy xuống khỏi thùng cái xe tải chở hàng cứu trợ, nằm vật xuống bãi cỏ bên một búi tre chân đèo. Thở dốc. Mệt mỏi. Mìn ngửa mặt nhìn trời. Trời đầu thu xanh thẳm không một gợn mây, nắng vàng rười rượi ấm áp tỏa khắp nhân gian. Vậy mà sao Mìn thấy lạnh lẽo quá. Lạnh từ trong tâm can ruột rà sâu thẳm lạnh ra. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng gà kêu chó sủa. Con đường quốc lộ chạy qua chân đèo, con đường đèo nối mấy huyện vùng cao thường ngày tấp nập người xe, vậy mà nay vắng lạnh. Mà mới chỉ đầu giờ chiều. Mọi thứ như có một cái phép thần của mụ phù thủy, vung lên một cái, biến sạch. Khi dời bản bỏ núi xuống phố làm thuê, ba tay Mìn, Lù, Phủ đã uống rượu thề sống chết có nhau. Thế mà bây giờ, về tới chân núi chỉ còn có một mình…
02 Tháng Sáu 202212:19 SA(Xem: 9535)
Tháng Tư, mặt trời phương Đông / Những tượng đá im lìm níu giữ / Có mùa hoa kẹt lại bên song / Người cũng không về nữa
25 Tháng Năm 20227:11 CH(Xem: 9143)
Người về tím chiều cánh diều châu thổ / chập chờn mái lá / những chú bê nấn ná vạt cỏ non / vườn cây xanh trần ai khát khao cánh chim tìm tổ / vọng tiếng cười đợi chờ son sắt nhân duyên / Đất từ bi mộc mạc / Đất chân chất yêu thương / dường như cánh sen rơi nước mắt / và mùa hạ đang nở nốt hồn nhiên
25 Tháng Năm 20226:43 CH(Xem: 9444)
Tôi viết dăm ba chữ / rồi gán đó là thơ / nhướng con mắt mỏi đọc / trong cát gió mịt mờ