LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Phan Võ Hoàng Nam là bút hiệu của người làm thơ ở miền sông nước An Giang. Anh làm thơ, sáng tác nhạc, viết tản văn đăng trên các tạp chí và báo mạng Internet.
Đã xuất bản tập thơ “Nhà Không Có Đàn Bà” do nxb Văn hóa-Văn Nghệ 2019.
Có in chung với các bạn văn, thơ, một số tuyển tập thơ, văn...Ngoài ra anh còn sử dụng chất liệu đá grannit Bảy Núi tạo nên một dòng tranh riêng biệt Tranh đá Bảy Núi, và đã Triển lãm tranh đá Bảy Núi 4-2010 tại huyện Châu Phú - An Giang và tháng 12-2010 tại thị xã Châu Đốc - An Giang.
Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí độc giả và văn hữu Hợp Lưu những thi phẩm của tác giả Phan Võ Hoàng Nam.
TẠP CHÍ HỢP-LƯU
Thơ
PHAN VÕ HOÀNG NAM
NHỮNG LINH HỒN LẶNG LẼ
Những linh hồn lặng lẽ bay lên từ ngọn lửa
Đi qua ngàn khung trời lạnh buốt
Hắt hiu
Những vì sao ngoảnh mặt cuối trời
Không có tiễn đưa
Chẳng một lời kinh thứ tội
Chúa ở nơi đâu để những nguyện cầu tan trong thinh lặng
Có lời sám hối nào cho phút lâm chung
Nỗi đau giờ đâu chỉ là dấu đinh trên thập giá
Tấm vải liệm hoá tro có về đến chốn thiên đàng
Phật có buồn
Nhìn muôn nẻo điêu linh
Thiện ác một đời thảng thốt
Những linh hồn lặng lẽ rời đi trong vô vọng
Có kịp thì thầm bao ước mộng đời người
Xin lời thỉnh cầu xóa hết những nỗi buồn
Đừng như sợi khói giữa hư không. Tan biến!
Dẫu khép lại ngày đi
Cũng mong nẻo về nắng ấm
Cho những linh hồn không lặng lẽ niềm đau
Phan Võ Hoàng Nam
(25.8.2021-Những ngày dịch)
KHÓI CHIỀU ĐỒNG NƯỚC
Tháng chín
Ngẩn ngơ cơn lũ
Mẹ thở dài
Khói bếp chiều cay mắt
Mùa trôi theo dòng nước vô tình
Tháng chín
Con cá rô trở lại dòng sông
Cà na rụng đầy
Xao xuyến
Xuồng câu đâu còn đêm về bến
Con nước lên mẹ vẫn chong đèn
Phép màu nào cho đôi tay mẹ
Chắc chiu cùng đất
Tháng năm
Run rẩy lúa non chưa kịp mang giọt sữa
Chấp chới đồng sâu
Bông súng trắng chơi vơi
Câu hát xưa ai lấy chồng xa
Bờ điên điển buồn trông nước chảy
Cô gái xóm trên áo hoa ngày lũ
Câu ca dao rơi giữa cánh đồng
Mẹ một đời qua bao mùa lũ
Thời con gái theo chồng bủa lưới đồng sâu
Leo lét đèn dầu
Xuồng câu dập dềnh sóng nước
Đói no, buồn vui
Con nước lớn ròng
Lũ vẫn như xưa
Mẹ giờ phất phơ tóc trắng
Tím bầm gót chân
Ngày tháng lo toan
Nước đêm
Chập chờn giấc ngủ
Mơ cánh cò lồng lộng phủ đời con
Tháng chín
Lục bình trôi ra biển
Nước cầm đồng
Mùa theo sóng mênh mông
Một đời đi qua bao mùa lũ
Con nước về
Mắt mẹ vẫn cay
Phan Võ Hoàng Nam
XA RỒI MÙA CŨ
Tôi đi tìm con nước tuổi thơ
Tháng bảy mưa bay
Dòng sông đỏ quạch.
Rau muống bò lên triền đê
Đợi nước
Cây gáo rụng hoa vàng, tiếc những mùa qua
Ừ, đã xa
Thuở ôm cây chuối lội sông
Ba bốn đứa tranh nhau trái cà na thơm lựng
Xuồng nhỏ tròng trành, cha quăng mẻ lưới
Chiều xóm quê!
Canh chua rau nhút thơm lừng
Mùa nước về quê
Thuyền xuôi ngược trên đồng
Mẹ đón cá ra sông ủ thêm lu nước mắm
Em đến trường xắn quần lội qua cầu khỉ
Con nước rong
Trăng giỡn giữa đồng
Ai trả lại tôi mùa cũ
Ngày thơ
Con cá linh buồn xuôi dòng ra biển
Phía đầu bãi em thôi gánh nước
Phù sa trôi
Quặn thắt lòng nhau
Điên điển đâu còn vàng rực ven sông
Chiếc cần câu giờ im mình bên chái bếp
Chốn quê ơi! ngược xuôi bao con nước
Mùi canh chua quyện mãi một đời người.
Phan Võ Hoàng Nam
BÊN KIA CON ĐƯỜNG
Em vụt khỏi vòng tay anh
Bên kia con đường
Rực nắng
Ở đây mưa. Dòng sông đầy
Nước mắt
Chuyện tình buồn như lá mùa đông
Xao xác cõi lòng
Sao vụt khỏi đời nhau
Lẩn trốn tháng ngày
Hư ảo
Mong manh như khói sương chiều…
Tan biến!
Nơi trú thân bình yên vụt mất
Vụn vỡ thiên đường
Sao đánh mất đời nhau
Mênh mang mùa thu
Héo hắt
Khép lại ước vọng ba sinh
Mộng mị
Vương miện vàng hóa cành hoa héo
Hoàng hậu mất ngôi
Ở giữa dòng sông trôi
Chia đôi con nước
Ngã rẽ
Phương trời mờ mịt khói sương
Ngược xuôi
Ngày tháng hao gầy, mùa thu qua cửa
Gậm nhấm niềm riêng...
Bên kia con đường
Nắng
Tiếng mưa đêm có nhức cõi lòng
Thênh thang đời sao không chung lối
Hoàng hôn buông
Tiếc nuối...
Tàn phai
Phan Võ hoàng Nam
NHÀ KHÔNG CÓ ĐÀN BÀ
Nhà không có đàn bà
Chái bếp bao năm chưa một lần dọn dẹp
Ba gã đàn ông
Buổi cơm chiều hiu quạnh
Chén rượu buồn đắng chát bờ môi
Ba mươi mùa thu qua cửa
Trôi xuôi
Không có những nụ hôn
Đêm thở dài cùng với bóng
Người đàn ông già tóc phai bị neo vào ký ức
Từ độ người về phía hư vô
Nhà không có đàn bà
Những gã đàn ông say quắt quay
Mơ giấc mơ có hương hoa huệ
Đầu bạc đầu xanh
Ước mong, nuối tiếc...
Kỷ niệm phai, con sóng xa bờ
Nhà không có đàn bà
Những đứa con trai loay hoay bên triền ký ức
Lóng ngóng tìm
Chấp chới những cơn mê
Người tóc trắng đêm đêm đợi sáng
Dấu hài xưa... cánh nhạn cuối chân trời
Phan Võ Hoàng Nam