Nguyễn Thị Kim Lan
NHẶT LÊN CHIỀU
Em ngồi nhiều giờ bên cửa sổ
Nơi mùa anh đi qua
Tì lên vô hạn nỗi mỏi
Nhặt những hạt cát trên bãi biển xưa về theo gió thổi
*
Có hạt đậu lên ngón
Ánh nước Hồ Tây ngày anh cầm tay
Có hạt đậu lên môi
Nơi anh dạy em cảm vị ngọt cười
*
Có hạt bay lên trời
Phản chiếu cánh chim về hi vọng
Nơi có con sông nước Hồng
Mẹ theo cha ngược bóng
*
Có hạt đậu lên rìa trái tim em
Đêm anh gửi đến
Bài ru tình dâng
Gài kim cương đắng mặn
*
Nhặt lặng im của chiều
Đặt vào vết rạn
Lời cuối anh không dặn
Đêm hoá nụ thêu điều
30.5.21
GIÓ
Nhiều ngày không thật sự tắm
Tự thấy ra khỏi trại gia súc về
Mà đùa, gia súc cũng tắm
*
Đã đổ đầy nước nóng
Lạnh 10o và mưa
Nguội, phải cảm
*
Không hiểu nghĩ thế nào
Lục hỗn loạn tìm sạc
Tìm điện thoại pin đã kiệt
*
Khi nằm trong quách
Điều trao nhau là im lặng
Yêu không có chỗ cho kiêu hãnh
*
Anh đó, 100% sự thật
Vậy anh chịu trách nhiệm tin sẽ nhận
Nhớ anh vô cùng tận
KHOẢNG TỐI SẪM &…
giữa khoảng tối sẫm
trang kí ức đã ngả màu
nét chữ trên bờ tiền sử
bên ô cửa thiếu ánh sáng
đậu dăm chiếc lá kim ánh vàng
chắc chúng bay về từ xứ lạnh
nom hốc hoác
*
lá kể giấc mơ đi lạc
tiếng bầy quạ ngái ngủ
tiếng đoàn tàu ra khỏi thành phố
hốc kí ức tối om tất cả
tôi mặn vòng ôm
thực tại bỗng thèm
mở về ngày hạ
*
ngón đàn chạm phím lụa
bài yêu lên nốt ngọc ngà
bài chưa mùa thu
lấp lánh mặt trời pha lê
phiến diệp lục trí nhớ
đẫm màu ngọn gió tháng năm
đậu vai gầy
*
qua cây hoàng lan phố dài
nghẹt tim phương đông tĩnh mịch
lăn dài vị mặn
câu thơ mùa hạ xanh mét
những câu thơ thở yêu từng viết
chúng áp lên tôi tối sẫm
lặng lẽ khóc.
Nguyễn Thị Kim Lan
28.12,2020
- Từ khóa :
- Nguyễn Thi Kim Lan