ĐÒ
Cùng chung một chuyến đò ngang,
Người đà qua cõi, người... dang dở người
VẬY LÀ ANH ĐI
Vậy là anh đi rồi,
hay đã thoát?
người trước, kẻ sau,
không sau, thì trước
để lại sau lưng thế gian bề bộn
bề bộn với những cảnh người, cảnh đời, cảnh khổ
hay những lẫn lộn sáng tối, buồn vui, hỷ nộ, ái ố
giá có lời nào tả được hết
giá có đời nào thấy hết
Cây đàn đứt dây
lạc giữa rừng
niềm an ủi là gió ngàn vi vu
đại ngàn âm sắc
ấy là Bá Nha, Tử Kì bù cho nhau,
tìm nhau
Vầng trời nào anh đã vụt qua
hay chưa vượt qua
hay đã đi bằng lối của anh
giờ có còn quan trọng
lời nào anh để lại
khóc, cười
có còn ý nghĩa
kể cả có khi phải làm màu
diễn kịch
đóng vai?
Ôi những vinh hoa, phù phiếm
những mượn danh, giả danh, phiếm danh
thói đời đội thịnh, đạp suy
ôi những giả dối, diễn tuồng
nộ nạt
nịnh xu
Nhưng còn bài học nào anh để lại
để phủ định chính mình
để các thần tượng tự chặt chân, bẻ tay
vẽ mặt nhọ
để nhắc nhở rằng này hỡi
có thần tượng, có khi là đau khổ
thờ thần tượng có khi là yếu đuối
khi không dám làm chính mình
khi không dám tự tin
Ôi vùng trời*, người bay**, trời mây
ôi kiếp đời
kiếp người
chỉ có gió cứ vi vu
chỉ có đàn không dây cứ tấu lên hoan hỉ
hay âm ỉ,
thủ thỉ, thở than,
hay cất thành lời ru cho con trẻ sơ sinh bén giấc
để đôi mắt thơ ngây
thành đẹp nhất đời này!
(Tiễn một người đi trước hay hãy còn?)
*"Vùng trời nào đó, anh đã bay qua" (Hát cho Người nằm xuống, Trịnh Công Sơn)
** "Tôi khóc những chân trời không có người bay, lại khóc những người bay không có chân trời" (Thơ mini, Trần Dần)
ĐỪNG TƯỞNG
Này kẻ kia,
đừng tưởng mọi người lạ chi trò diễn của các người
có gì mới đâu
đống thối hoắc
toàn là tranh đoạt, chiếm giật
giữ chặt, bấu nát
miệng loe ra
tuyên truyền, bịp bợm
dao trong đầu
đạn trong mắt
súng ống sau lưng
này kẻ kia
kẻ không có tim
tưởng mọi người bị ngươi lừa được ư
không, không có chuyện đó
cũng như ngươi chẳng tự lừa mình để nghĩ rằng mọi người tin ngươi, theo ngươi
theo vì ngươi vung dao, dí súng
im vì ngươi có bạo quyền, bạo lực buộc bắt mà thôi
nhưng ngươi sẽ trụ được bao lâu?
một thế kỷ nữa?
được không?
chắc không?
không chắc chứ gì?
nhưng miệng ngươi cứ cười
cái cười của bạo chúa
giết người trong nháy mắt
dù vừa cười với người ta đấy
vừa nắm tay người ta lắc lắc đấy
tất cả diễn giỏi lắm
nhưng cũng dở lắm
vì trò chơi của bạo chúa, bá đạo bao giờ là cao thượng được đâu
này gã tham
không biết tri túc, tri chỉ
cái túi tham quyền lực không đáy
muốn vơ vét khắp thế gian
đến tuổi nào rồi mà vẫn chưa thôi những lời bịp bợm
những trò dối trá, cờ lận, bạc gian?
đống lý luận kia, cũng là thứ dỏm, giả
như chính kẻ giả vờ dùng nó
rác dùng rác
bịp dùng bịp
bợm dùng bợm
chỉ súng đạn, máu và tiền của cướp được là thật
vậy thôi
nào, nói thế rồi mà vẫn thèm nữa ư
vậy hãy đớp hít nốt đi
cả bè lũ nhà ngươi nữa
hãy xông vào đi
chán
mớ
đời!
CÓ NHỮNG … VÀ NHƯ…
Có những người đi hết một hành trình, có những người như chẳng đi đâu cả, như chẳng được sinh ra, tác thành, và có những người như chẳng về đâu, đến đâu, qua đâu... Ấy là không gian, lại kèm ý tưởng, thứ mông lung, khó sờ, khó nắm, hay gợi vui, gợi buồn, hay làm dở khóc, dở cười, hay gợi bàn tay giơ lên nhất tâm đắc ý, hoặc tạo nguồn cơn cãi cọ, luận bàn, hoặc âm thầm vô ngôn, chẳng bình, chẳng luận... Nhưng cũng gồm cả thời gian, âu cũng là thứ được đặt ra, tưởng tượng hay cảm nhận bởi ai đó, nhưng lại là điều đấng nào bởi đâu tùy duyên sáng tạo... Lại nữa, chuyện tự do hay tù túng, có phải đã nói thành lời, như chữ Đạo, là đã đối đãi, mất hay, kém vui, thất ngôn, vô nghĩa... Song thứ giả có, hay thứ giả không, hay cả khởi đầu của ý tưởng đặt lời, đối đãi, đều nhị nguyên tồn tại, rồi lại nhất nguyên, rồi lại phân chia, rồi lại tương hợp... Chỉ biết một chiều kia, trong khung cửa vô chiều, hay ngoài song cửa hữu chiều, là ai đó thả hồn thơ, là ai đó vung cọ, rồi ai đó cầm cây đũa thần hướng về miền ngũ âm
kỳ ảo, và nữa, và nữa, và nữa... như cỏ cây, như không khí, như nước chảy, như mây trôi, như mùa màng, vũ trụ, như chính bởi là... như
ĐOÁI GỌI
Em về miền vô tư, cho anh đoái gọi,
nhưng em cứ đi, xin đừng ngoái,
để tiếng gọi anh đặng theo,
để đừng nhận mà nhận,
đừng thương mà thương
đừng nghe mà nghe...
Đêm, những mộng mị có khi như bão lũ,
có khi như cáo cú
chắp vá, hư ảo, thị phi
với chính mình
Đêm tàn, ngày sang, hoa nở, chim bay
em đà đi,
anh đà say
đời loay hoay
góc đường, cuối phố
bụi phù vân
che lấp biển thời gian...
Mai rồi mai
em về miền đất hứa
anh loay hoay học đạo
bởi ngộ độc trong miền tăm tối
làm mờ mắt, thất thân thời bấn loạn
khi ấy nhớ lời em
tay khẽ đặt lên tim
nghe nhịp đập
nơi mình
nơi cô tịch gọi tên.
Ngô Quốc Phương, Kent, Anh quốc, 23-27/3/2021
(Những ngày tháng trên con đường dài, đượm buồn, đượm bụi...)
- Từ khóa :
- NGÔ QUỐC PHƯƠNG