BÀI THƠ CHO NGÀY XƯA
Chỉ còn sót lại nơi đây
Một bài thơ nhỏ ngày này năm xưa
Nồng nàn sao lúc mới vừa
Gió tán tỉnh được cơn mưa cuối mùa
Hai mình như buổi chợ trưa
Ngó quanh chỉ thấy tình thưa thớt tình
Nửa ngờ với một nửa tin
Nửa như yêu thế nửa hình như không
Níu, buông cũng hết nửa vòng
Một ngày phó thác mặc lòng ai đi
Cảm xúc qua một chu kỳ
Riêng bài thơ nhỏ còn ì trong tôi
Nguyễn thị Bạch Vân
THƠ CHO PHAN
Ở xứ người Phan có lạnh không Phan
Chắc quanh năm hiếm gặp nắng vàng
Ở nơi ấy có con trăng mười sáu
Cả nỗi buồn chưa kịp quá giang?
Phố ở đây tôi vẫn bình an
Đôi lúc cô đơn lại thấy dở người
Chiều băng qua đời nghe vội vã
Đâu cái thời khao khát đôi mươi
Nửa cuộc đời mây gió đâm hơi
Gác trán lo toan cũng muộn rồi
Một hôm hương phấn suồng sả gọi
Cuối chân trời nghe gió thổi Phan ơi.!
Ai rét sầu loan, ai ấm đôi
Câu trăm năm đánh mất từ hồi
Lời lẽ không chấp vào đôi cánh
Lá buông mình than vãn với chiều rơi
Trời bên này buồn lắm Thế Phan ơi!
Gió cứ lao xao ,mây cứ trôi
Mùa xuân lần lượt thay áo mới
Cú đêm sầu kêu mãi cũng tàn hơi
Nguyễn thị Bạch Vân
GỌI TÔI
Gọi tôi ngày nắng quái
Gọi tôi ngày mưa mau
Đêm trở mình cười khóc
Lòng thức giấc khi nào
Gọi tôi chiều rai rứt
Gọi tôi đêm xanh xao
Tay đã đầy nỗi nhớ
Ôm trọn giấc chiêm bao
Gọi hoàng hôn đã tím
Trên môi người năm xưa
Trút nỗi buồn xiêm áo
Trùng lai, trùng lai...mưa
Vỗ về bàn chân mỏi
Vuốt ve bờ vai gầy
Tôi chờ, tôi chờ mãi
Trăm năm là đêm nay
Gọi tôi chiều đã xuống
Gọi tôi tình như sương........
Nguyễn Thị Bạch Vân
2019