- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NẮNG VÀNG PHƯƠNG KHÁC

23 Tháng Chín 201911:09 CH(Xem: 17429)

DangThiThanhHuong
Nhà thơ Đặng Thị Thanh Hương

 

ĐƯỜNG SA MẠC

 

Ta nhớ nhà ta ơi con phố quen
Ta nhớ mùa mưa đường tan bong bóng
Ta nhớ công viên nắng vờn mặt sóng
Nhánh sông con nước không chảy về nguồn

Ta là loài chim sải cánh cô đơn
Cứ mải miết kiếm tìm điều gì không biết nữa
Cũng chẳng thấy nơi nao là tổ
Chốn trở về có ai để gọi tên?

Người đàn bà vén kỉ niệm vào đêm
Giấu ái ân dưới từng viên gạch vỡ
Những ngôi nhà cửa đóng rồi không mở
Người ta gọi là chồng giờ đã của người ta

Cốc nước đổ đi, sa mạc trắng đường xa....

Đặng Thị Thanh Hương

California 22/9/2019

 

Ờ GARDEN GROVE


Giờ nắng đã vàng phương khác
Bao giờ trở lại mùa xưa?
Những mặt người xa lạ quá
Nhớ Sài Gòn từng chiều mưa...

Ta đi qua miền lá đổ
Ta đi qua mùa bão giông
Chiều nay ta ngồi nhìn nắng
Chợt hỏi lòng còn buồn không?

Hình như chẳng còn biết khóc
Hình như lâu rồi không mơ
Chập chờn những đêm khó ngủ
Ta nghe quá khứ xa mờ

Giờ đã không thể trờ lại
Mùa thu vàng phai cuộc đời
Chẳng màng bon chen danh vọng
Ta thành cơn gió rong chơi...

 

Đặng Thị Thanh Hương

Cali 8/9/2019

 

NGÀY TRỞ VỀ

 

Ngày ta về thu sang, hoa đã rụng
Tán cây bên đường khẳng khiu đến trụi trơ
Đêm vô ảnh, bóng mình tan đáy nước
Mặt Hồ Tây xao xuyến thuở trăng khờ

Mấy mươi năm ừ thế mà nhanh thật
Những người tình khuất bóng phía hoàng hôn
Ái ân nhạt, phai màu son năm cũ
Ta tìm ai neo lại chút tủi hờn?

Những tên người nhiều khi không nhớ nổi
Bởi ái tình chỉ là giấc phù du
Nhưng ta nhớ, trời ơi ta vẫn nhớ
Nồng nàn hương hoa sữa mỗi mùa thu

Ngày trở lại, ta tìm ai để khóc?
Trăm vòng tay không níu nổi hẹn thề
Ta nhìn lại nào thấy mình đâu bạc
Hay tại mình đốt lửa cháy đam mê?

Hn 27/8/2019

Đặng Thị Thanh Hương

 

Ý kiến bạn đọc
25 Tháng Mười Một 20191:34 SA
Khách
Cảm ơn chị Hoàng Thu Hoài đã đồng cảm ạ.
24 Tháng Chín 20194:48 CH
Khách
Thơ hay quá😍😍😍!làm mình cũng cùng tâm trạng, ai là người ra đi sẽ hiểu nỗi nhớ quê nhà đến thế nào. Cảm ơn tác giả.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 69068)
Nói như Viện Hàn lâm Thụy điển vào đúng 13 giờ thứ năm 07/10/2010, theo lời thư kí Peter Englund khi ông công bố giải văn chương Nobel 2010 trao tặng cho (Jorje) Mario (Petro) Vargas Llosa, là như sau. Nhà văn xứ Pêru này trúng giải nhờ đã: « Thể hiện và phác họa toàn diện cơ cấu quyền lực và hình ảnh sắc cạnh chạm khắc nỗ lực kháng cự, tinh thần phẫn nộ và thành bại của cá nhơn con người. » Về mặt nghệ thuật: « Ông là nhà văn đã triển khai thuật kể chuyện theo phong cách quả tình kì ảo. » Về mặt con người của mình: « Qua tác phẩm, ta biết ngay ông là một con người say sưa trong hành xử. Hễ thấy mình phản ứng rập theo bổn sắc ấy, ông tỏ ra hết sức rung động và lấy làm vui vô cùng. »
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 86990)
Tôi đi ở cho tộc Trần từ lâu lắm. Từ cuối đời Lý. Lúc Trần Thị chỉ vừa cắt nhau. Đêm tháo thai, sống cảnh sinh nở đầu đời nên tâm hồn tôi ngập kinh hãi. Máu từ cửa mình vợ Trần Lý chảy xối, bắn phun tung tóe như bát canh rau dền rơi vãi trên đất. Thứ canh đỏ thẫm, lợn cợn những nhau, thịt, chất nhờn. Trần Thị giẫy, vùng, đôi tay chới với cào cấu vươn tới trong động tác nắm tìm sự sống. Đã biết đi vào đời là đi vào khổ đau, nhưng tôi cũng không ngờ khổ đau to lớn tàn phá đến rách bươm cửa mình vợ Trần Lý. Mỗi cái quẫy mình là mỗi một vũng máu, trào ra, trào cho đến đầy thau. Máu bê bết chẳng khác một pháp trường.
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 84776)
Ngày 11/03/2011 , Bẫy rồng bộ phim Việt Nam (action movie) được chờ đợi nhất sau thành công vang dội của Dòng máu anh hùng sẽ chính thức được trình chiếu . Bộ phim được hy vọng sẽ tạo ra một diện mạo mới cho dòng phim action Việt Nam và chứng tỏ sự trưởng thành cũng như sức mạnh của một đội ngũ những nhà làm phim mới, trẻ và nhiều sức sáng tạo.
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 98230)
Tôi lên Mã Pì Lèng dạy học. Từ dưới chân núi, tôi cứ nhằm theo chòm bản thấp thoáng trong mỏm đá, tán cây mà leo lên. Trời nóng như đốt nương, vượt dốc, cổ họng khô rát, tưởng như mồ hôi đã cạn kiệt không thể chảy ra được nữa, thì bất chợt gặp một dòng nước từ trên núi chảy xuống, tràn qua cả mặt đường đá. Tôi hồ hởi phanh ngực áo, bỏ ca-táp, cởi dép rọ, đứng một lúc cho mát dịu lại, rồi mới thong thả rửa tay, rửa chân, xúc miệng ba lần, uống một ngụm, xong rồi mới lau mình, gội đầu...
18 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 83666)
Bích Khê tên thật là Lê Quang Lương, sinh ngày 24/3/1916 tại quê ngoại, xã Phước Lộc, quận Sơn Tịnh, nhưng lớn lên tại quê nội thị xã Thu Xà, xã Nghiã Hoà. Hai nơi đều thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Mất ngày 17/1/ 1946, tại Thu Xà.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 92226)
Nguyễn Thị Thảo An sinh ngày 03 tháng 2 năm 1960 tại Sài Gòn, tốt nghiệp đại học sư phạm Sài Gòn, hiện định cư tại Kennesaw Georgia, USA . Tác phẩm : *Tuyển Tập (in chung với 4 tác giả khác) *Bức Phù điêu Khắc Cạn (tập truyện, Văn Mới 2001)
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 84696)
LTS: Lê Vương Ngọc tên thật là Lê Đình Quỳnh, xuất thân là giáo sư tư thục Trung học các trường Hưng Yên, Hải Phòng thập niên 1950 và Sài gòn 1960. Ông nhìn vấn đề văn hoá như một “hobby” – Làm thơ, dịch sách, nghiên cứu, biên khảo nhiều về Phân tâm và Di truyền học – Theo quan niệm phê bình sáng tạo của Oscar Wilde…
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 87581)
Bạn có thấy đâu đó, người ta bày bán ba hình tượng ngồi riêng rẽ với hai bàn tay bịt kín hai mắt, bịt kín đôi tai, bịt kín miệng? Hay có lúc ba người ngồi chồng lên nhau theo thể hình tháp. Đứng nhìn lâu, có chút sảng khoái ở nghệ thuật mời chào. Nhưng đem về tập tành chủ nghĩa sống theo. Không thấy. Không nghe. Không nói. Bạn mới thấy nỗi niềm của từng nhịp thở ở đôi tay người.
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 113596)
Em Người đàn bà sống dậy lúc nửa đêm icon bật sáng Lang thang trong thế giới ngôn từ Đi về bằng đôi chân giả Dối gạt nhau qua lũ hình nhân sặc sỡ Sắc màu
17 Tháng Hai 201112:00 SA(Xem: 73247)
Một cái chết tức tưởi, phi lí như thân phận con người trên cõi đời, như Albert Camus đã nhận xét trước kia. Ở tuổi 46, hai năm sau ngày lãnh giải Nobel. Trong túi xách của ông có đựng bản thảo cuốn tự sự hư cấu còn dang dở Le Premier Homme (Người đầu tiên), kí ức tặng mẹ, “người sẽ không đọc được nó’’. Cây ngô đồng (không hiểu sao) nay không còn nữa, chỉ có đài tưởng niệm dựng ở ven làng. (1)